Mục lục
Truyện Ôm tôi nhé cô gái nhỏ – Lam Ngọc Anh – Hoàng Trường Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3

Lại Diệp, người đang đi ra. hung hăng nhìn chảm chằm vào cô: “Ranh con! Ai cho mày vào?”

Mặt Lam Ngọc Anh nóng ran. Cô đã quá quen với cảnh ăn miếng trả miếng như vậy. Hơn mười năm trước, Lại Diệp, vì muốn làm vợ cha cô nên đã ép mẹ cô phải nhảy khỏi tòa nhà. Khi đó cô mới 8 tuổi và đã chứng kiến tất cả. Đám đông vây quanh xác mẹ cô còn Lại Diệp đứng cười khẩy bên cạnh. Lam Ngọc Anh xông vào bà ta như điên và không biết có phải là quả báo không, sau khi ngã xuống đất, bà ta đã bị sẩy cái bào thai là một đứa con trai chưa chào đời của mình.

“Tôi đến tìm bố tôi” Lam Ngọc Anh nghĩ đến bà của mình đành nuốt hận vào lòng.

“Bố mày không có thời gian gặp mày! Ở nhà đang có khách quý, đừng để ông ấy phải nhìn thấy mày. Cút ngay!”

“Tôi có chuyện quan trọng muốn nói với cha tôi!”

“Chuyện quan trọng của mày là chuyện gì?

Không phải là đòi tiền sao?” Lại Diệp chế nhạo nghiến răng nghiến lợi. “Vừa nhìn thấy mặt của mày tao liền nghĩ đến mẹ mày, đều là bọn xui xẻo!

Mẹ mày chết đi nhưng lại để lại mày, đứa khốn nạn ngày nào cũng đòi nợ! Thứ đồ rẻ mạt!”

Lam Ngọc Anh nằm chặt tay. Chỉ cần nhằm mắt lại, ngay lập tức cô lại nhớ lại được ngay cảnh mẹ cô nằm trong vũng máu.

Lam Ngọc Anh như trở lại hồi 8 tuổi, điên cuồng lao tới hét to: “Bà không được phép nói về mẹ tôi như thế!”

Nhưng có dì Vương bên cạnh giữ lấy cánh tay cô. Trước khi cô có thể đến gần, Lại Diệp đã vung tay tát cô thêm một lần nữa.

“Không biết có khách quý trong nhà sao?

Muốn phản à?”

Nghe thấy tiếng xô xát ở ngoài, Lam Khải Dương bước ra cau mày hét lên.

Lại Diệp vội vàng đi tới, lập tức than thở: “Chồng à, là con gái ngoan của anh thất lễ!”

Lam Ngọc Anh không có tâm trạng để đôi co với bà ta mà đi thẳng vào việc: “Cha, bệnh viện hối thúc tiền thuốc của bà…”

“Hôm khác sẽ nói chuyện. Bây giờ nhà đang có khách, con về trước đi!” Lam Khải Dương sốt ruột ngắt lời.

“Nếu không lấy được tiền, con sẽ không về”

Lam Ngọc Anh đứng im không nhúc nhích.

“Chồng, anh xem thái độ của nó là như thế nào!”

Lại Diệp không bỏ lỡ cơ hội, tiếp tục cố tình giở ra vẻ mặt đau khổ: “Em vừa thuyết phục con bé quay lại vào ngày khác, nhưng nó không nghe, nhất quyết đi vào trong, và… Con bé còn châm biếm chuyện quá khứ. Em… Anh à, anh nhớ không? Con trai của chúng ta đã vì con bé mà chết. Nó còn nói đáng đời, bây giờ nhà họ Lam không có ai kế thừa hương hỏa! “

Lam Khải Dương nổi cơn tam bành, hét lớn : “Đồ khốn!”

Lam Ngọc Anh giật mình, hơi quay đầu lại. Bất ngờ, ngay lập tức Lam Khải Dương vung chân đá vào người cô.

Không giống như phụ nữ, đàn ông rất khỏe!

Lam Ngọc Anh bị đá vào bên sườn, văng sang một bên, rồi đập mạnh vào chân cột ốp đá hoa, phát ra một âm thanh nghe nghẹt thở.

Lam Ngọc Anh đau đớn. Cô cúi gục đầu xuống, ánh mắt thu hẹp lại trong một khoảng vài viên gạch hoa cương bóng loáng. Trong tâm nhìn hạn hẹp đó, Lam Ngọc Anh nhìn thấy một đôi giày da sáng màu phía trước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK