Mục lục
Truyện Ôm tôi nhé cô gái nhỏ – Lam Ngọc Anh – Hoàng Trường Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 438

“Vâng.” Hoàng Trường Minh hé môi, sau đó đứng dậy khỏi ghế: “Con đi đây.” Hôm nay Hoàng Kiến Phong xuất viện, Phạm Mỹ Lệ gọi điện thoại cho anh bảo anh đến đây, vốn dĩ đã bảo tài xế lái xe đến Hoàng Oanh, cho nên khi anh ra khỏi tòa nhà là lên thẳng xe luôn, không ngờ rằng Lê Tuyết Trinh đã ở trên xe rồi, bảo là cha Hoàng bảo cô ta cùng đi.

Mới nói được mấy câu bảo phải đi, trông thấy Hoàng Kiến Phong cau mày không vui, Phạm Mỹ Lệ vội vàng nói: “Trường Minh, hay là ở lại ăn xong cơm tối rồi hẵng đi? Dì vừa mới bảo nhà bếp thêm rất nhiều món!”

“Không được, con còn có việc.”

Giọng Hoàng Trường Minh lạnh nhạt.

Bước chân không hề ngừng lại, anh một tay đút trong túi quần đi ra khỏi phòng.

Lê Tuyết Trinh vừa ngồi xuống ghế thì nghe vậy, cũng vội đứng lên theo: “Bác Hoàng, cháu cũng về trước đây, hôm nào cháu lại đến thăm bác sau!”

Sau khi Hoàng Kiến Phong gật đầu, cô ta nhanh chân đuổi theo Hoàng Trường Minh.

Lê Tuyết Trinh ra khỏi phòng ngủ, thấy bóng dáng cao lớn kia, chỉ là một hình bóng cũng khiến cô ta say đắm không thể kiểm soát được, trong mắt tràn đầy tình cảm mê say, lon ton chạy theo phía sau: “Trường Minh, chờ em với! Đúng lúc em cũng muốn trở về, đi cùng nhau được không?”

“Không tiện đường.” Hoàng Trường Minh từ chối.

Lê Tuyết Trinh không mảy may để ý, vẫn duy trì nụ cười, giọng nói dịu dàng: “Không sao, vậy bảo tài xế chở em đi nhờ một đoạn là được rồi! Em có thể…”

Hoàng Trường Minh bất chợt dừng chân.

Đôi mắt sâu thẳm lạnh lẽo nheo lại, sau đó từng bước từng bước đi về phía cô ta, bóng dáng cao lớn bao trùm lấy cô ta.

Dường như Lê Tuyết Trinh cũng không ngờ được anh sẽ như vậy, giọng nói bất chợt im bặt, đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó là không nén được vui sướng trong lòng, nhất là khi anh càng ngày càng đến gần, lưng cô ta đã sắp dán vào bức tường ngoài hành lang.

Đã nhiều năm như vậy, hai người chưa từng có hành động thân mật nào, khoảng cách gần như vậy lại càng không có. Tim Lê Tuyết Trinh đập rất nhanh, trong giọng nói không nén được sự ngượng ngùng: “Trường Minh?”

Ánh mắt Hoàng Trường Minh từ đầu đến cuối đều không nhìn cô ta, ngược lại tập trung vào chiếc chìa khóa nhỏ trên cổ cô ta, vẻ mặt anh càng ngày càng lạnh đi.

“Cô đeo xấu lắm.”

Lạnh giọng nói một câu xong sau đó xoay người rời đi.

Sắc mặt Lê Tuyết Trinh trắng bệch. Cúi đầu nhìn mới ý thức được là anh đang nói đến cái gì.

Bóng lưng cao lớn phía trước đã sắp đi xuống lầu, cô ta đưa tay ra sau gáy, không nhanh không chậm thảo sợi dây chuyền ra.

Nhìn chiếc chìa khóa nhỏ nằm trong lòng bàn tay, Lê Tuyết Trinh nở nụ cười, coi như nó đã hết giá trị, không thèm liếc mắt một cái, tiện tay đưa cho người giúp việc đứng trước mặt: “Tặng cho cô này.”

“A!” Người giúp việc sửng sốt, nhìn thấy trên mặt dây chuyền lấp lánh kim gương liền vui vẻ nhận lấy, không ngờ mình lại may mắn như vậy, cúi đầu khom lưng không ngừng nói lời cảm ơn: “Cảm ơn cô Lê, cảm ơn cô Lê! Cảm ơn Cô!”

Trước tòa nhà có hai cột đá cẩm thạch hình tròn khổng lồ, dựa vào góc độ này vừa khéo che khuất cô, Hoàng Trường Minh ở đó không nhìn thấy được cô.

Lam Ngọc Anh chỉ thấy anh cúi người, lấy ra một đóa bách hợp rất to từ trong xe, sau đó đưa cho Lê Tuyết Trinh bên cạnh, người kia đưa hai tay nhận lấy.

Bởi vì anh đứng quay lưng lại, cô không nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt anh, nhưng cô có thể nhìn thấy rõ ràng gương mặt của Lê Tuyết Trinh, trên má cô ta luôn có hai lúm đồng tiền không sâu lắm.

Đôi môi đỏ mọng hé ra khép lại, không biết là nói gì với Hoàng Trường Minh, anh đi trước sải đôi chân dài bước về phía tòa nhà.

Ánh mắt Lam Ngọc Anh trở nên hốt hoảng, trông thấy Lê Tuyết Trinh cầm bỏ hoa đi về phía mình, biểu cảm rõ ràng là không ngờ đến.

“Cô Lam!”

“Cô Lê…”

Lam Ngọc Anh có muốn tránh cũng không kịp nữa rồi, đành phải mở miệng.

Lê Tuyết Trinh vẫn luôn giữ tư thế hai tay cầm hoa, mỉm cười nhìn cô, giọng điệu như thể hai người có quan hệ rất tốt vậy: “Lúc nào cũng trùng hợp như vậy, hình như là bất kể ở đâu tôi cũng có thể gặp được cô!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK