Chương 454
Lam Ngọc Anh chăm chú quan sát một lúc, ngoài một chiếc xe đang chạy đến thì cũng chỉ có những đứa trẻ đang chơi đùa dưới bóng cây, cau mày lẩm bẩm nói: “Em luôn cảm thấy có người theo dõi mình.
Có vẻ như kể từ khi chuyển đến đây, cô đã từng có ảo giác như thế.
Hoặc do ở đất nước xa lạ không quen biết ai, xung quanh lại có quá ít người da vàng, khó tránh trong lòng sẽ sinh ra lo sợ và đề phòng. “Vậy sao?”
Nguyễn Phong cau mày, anh nương theo tầm mắt cô nhìn về phía sau: “Em có muốn bảo cảnh sát không?
Lam Ngọc Anh cười lắc đầu: “Không sao. Nơi này đông người mà, trị an xung quanh cũng tốt, chắc là do em mang thai nên nhạy cảm. Đừng đứng đây mãi, chúng ta lên nhà thôi.” “Được, cẩn thận bậc thang đấy. Nguyễn Phong nhẹ nhàng nói.
Dẫn hai cha con vào trong nhà, cùng họ trò chuyện được một lúc thì Lam Ngọc Anh đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, xả nước bồn cầu xong, cô bước ra thì cảm thấy lòng bàn chân trơn trượt, đột ngột ngã cả người ra đằng sau.
Muốn nắm lấy tay nắm cửa cũng không kịp. cơn đau nhanh chóng ập đến. “Anh Phong.”
Nguyễn Phong nghe thấy động tĩnh, vội vàng chạy tới.
Mở cửa phòng tắm ra, anh thấy cô nằm ngã dưới đất, co quắp đau đớn, hai tay ôm chặt lấy bụng, mặt trắng bệch, mồ hôi to như hạt đậu chảy ròng ròng trên trán.
Nguyễn Phong không dám chậm trễ, để con trai ngoan ngoãn ở nhà, bước tới bế cô lên rồi vội vàng đón xe đến bệnh viện.
Cuối cùng cũng đến bệnh viện, Lam Ngọc Anh đã nửa mê nửa tỉnh, được để lên băng ca đẩy vào phòng cấp cứu, bác sĩ và y tá cũng nhanh chóng tiến lên, vừa đi vào trong vừa kiểm tra: “Nguy rồi, nước ối vỡ, chắc là phải sinh non! “Mau chuẩn bị phòng mổ
Bên ngoài phòng cấp cứu, Nguyễn Phong lo lắng hỏi: “Bác sĩ, tình huống bây giờ sao rồi!” “Bây giờ đứa trẻ sắp sinh non, tình hình có chút nguy cấp!”
Bác sĩ đẩy kinh nói: “Nhưng đừng lo lắng, chúng tôi đang chuẩn bị cho vợ anh sinh mổ.
Nguyễn Phong biết bác sĩ đã hiểu lầm, nhưng giải thích hay không không quan trọng, anh chỉ hỏi đi hỏi lại bác sĩ.
Lúc này Lam Ngọc Anh lại bị đẩy ra, y tá đã thay quần áo cho cô xong, chuẩn bị vào phòng mổ.
Nguyễn Phong vội vàng bước tới, nhìn thấy cô đang vất vả đưa tay lên: “Anh Phong. Có thể là bởi vì đau quá nên tóc hai bên thái dương ướt nhẹp dính vào mặt cô, đôi môi trắng bệch không ngừng run rẩy, giọng nói rất nhỏ, Nguyễn Phong cúi người về phía trước mới có thể nghe được tiếng của cô. “Điện thoại? Em muốn gọi điện thoại sao?”
Thấy cô gật đầu, Nguyễn Phong vội vàng lấy điện thoại ra.
Y tá cau mày thúc giục: “Muốn gọi thì gọi nhanh lên, còn phải lập tức vào phòng mổ!”
Lam Ngọc Anh cảm giác hiện tại trước mắt cô đang trào lên từng đợt hoảng hốt, giống như giây tiếp theo có thể cô sẽ chết đi.
Có vật cứng lạnh lẽo chạm vào tay, cô khôi phục lại chút sức lực, dường như chợt nhớ đến dãy số cô vẫn ghi nhớ trong lòng, rất nhanh cô ấn số gọi đi. “Alo?”
Ngay khi đường dây được kết nối, giọng cô liền trở nên run rẩy.
Người ta nói phụ nữ khi sinh con giống như đi qua quỷ môn quan, cô thực sự sợ hãi, hoặc có lẽ cô cảm thấy bản thân đã không còn sức lực, chờ đến khi cô mở miệng lại lần nữa thì bản thân cô đã muốn nức nở mà nói: “Hoàng Trường Minh.
Bên kia trầm mặc hai giây, một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên: “Trường Minh đang tắm, hiện tại không tiện để nghe điện thoại”
Lam Ngọc Anh như rơi xuống hầm bằng, di động từ bên tại rơi xuống. Y tá tiến lên, muốn cất điện thoại của cô đi, sau đó vội vàng đẩy cô đến phòng sản khoa.
Đèn phòng phẫu thuật lắc lắc chiếu thẳng xuống, Lam Ngọc Anh nhắm mắt lại, khỏe mắt cô có một vệt sáng lăn dài.
Mọi chuyện đến với cô một cách bất ngờ, xung quanh nhóm bác sĩ và y tá vẫn đang phối hợp đỡ đẻ, không ngừng ra sức cố gắng. Không biết qua bao lâu, cô loáng thoáng nghe được tiếng khóc của trẻ sơ sinh, rất nhỏ rất nhẹ, nhưng không biết vì sao, bỗng nhiên lại không còn nghe thấy
Khi sắp chìm vào bóng tối, Lam Ngọc Anh gắt gao cổ gắng dùng chút ý thức cuối cùng, yếu ớt hỏi bác sĩ “Đứa bé đâu? Tôi muốn nhìn đứa bé.
Bác sĩ đeo khẩu trang cúi đầu nhìn về phía cô, dùng tiếng Anh mặt nghiêm trọng nói: “Thực sự xin lỗi! Chúng tôi đã cố gắng hết sức, sinh non khiến rau thai bong ra, cuống rốn quấn quanh cổ làm đứa bé không thể hít thở, đứa bé không thể cứu được.”