Mục lục
Truyện Ôm tôi nhé cô gái nhỏ – Lam Ngọc Anh – Hoàng Trường Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1882

Lông mi run rẩy, cô mệt nhọc mở mắt.

Môi mỏng hơi lạnh rơi trên mặt cô, âm thanh trầm thấp khàn khàn vang lên: “Vợ ơi, em giỏi quát”

“Đã sinh rồi, không sao rồi, giờ em muốn ngủ thì mau ngủ đi!” Năm ngón tay.

thon dài như ngọc của Trần Phong Sinh xoa nhẹ sợi tóc trên vầng trán đã ướt đãm mồ hôi của cô, anh đau lòng và ân cần nói Quả thật Trương Tiểu Du đã quá mệt mỏi, sinh nở đã tiêu hao hết tất cả sức lực trên người cô, mí mắt cũng là khó nhọc chống đỡ mới có thể mở lên được, sau khi nghe được lời nói của anh, cô dần dần thả lỏng, khóe môi khẽ cong ngủ thiếp đi.

Trần Phong Sinh cầm lấy tay cô hôn một cái, sau đó mới chậm rãi đứng lên.

Hầu kết bất ngờ chuyển động, dường như anh vẫn chưa hồi phục tinh thần từ trong sự căng thẳng, lồng ngực hơi chập trùng, anh liên tục điều chỉnh hơi thở.

“Bác sĩ Trần, chúc mừng anh có tin vui, con trai anh nặng 3 ký 600graml” Y tá đỡ đẻ cười tửm tỉm chạy tới, thăm dò hỏi anh: “Hiện tại chúng ta có thể tắm rửa cho bé, bố của bé có muốn tắm cho bé không?”

Bây giờ có rất nhiều phụ nữ mang thai sinh con, đều là do bố của bé đến cắt cuống rốn hoặc là tắm rửa.

‘Vừa nãy nhìn thấy toàn bộ quá trình anh động viên phụ nữ có thai, hơn nữa còn không nhúc nhích, cơ thế dường như rất căng thẳng.

Y tá đỡ đẻ không hiểu nên đến gần, gọi anh lần thứ hai: Bác sĩ Trần!”

Sau đó cô liền nhìn thấy cả người anh ngã thẳng về phía sau.

Trần Phong Sinh… hôn mê rồi!

Chạng vạng, vô số ánh chiều tà chiếu vào từ cửa số.

Trần Phong Sinh đẩy cửa phòng bệnh thì bắt gặp một hình ảnh khiến tim anh mềm mại. Trương Tiểu Du đã tỉnh lại, cô đang ngồi trên giường bệnh, tóc ở sau gáy được buộc thành một cái đuôi ngựa thấp lỏng lẻo. Cô mặc quần áo bệnh nhân, trong ngực lại ôm cái tã lót, bên trong có một em bé sơ sinh nho nhỏ.

Cô đang đưa tay ra, cẩn thận từng li từng tí như thể đang chạm vào vật báu, mặt mày cong cong.

Ánh sáng khúc xạ trên khuôn mặt trắng nốn của cô, tất cả đều tỏa ra ánh hào quang chói mắt của người làm mẹ khiến cho người khác không cách nào nhìn thẳng.

Nghe được tiếng bước chân, Trương Tiểu Du mới lưu luyến đưa mắt từ trong bọc tã nhìn lên, nháy mắt một cái, cười tủm tỉm hỏi: “Cầm thú, rốt cuộc anh cũng tỉnh lại rồi Khoé môi Trần Phong Sinh co giật một trận.

Nghĩ đến chuyện mình té xỉu ở trong phòng sinh, ngũ quan anh tuấn của anh trở nên cứng ngắc không tự nhiên.

Anh cũng không ngờ mình vậy mà lại ngất xỉu, lúc nghe được tiếng con khóc, anh cực kỳ kích động, cuối cùng sau khi dỗ cô ngủ, cảm xúc căng thẳng từ lúc lái xe đến giờ bỗng nhiên buông lỏng, sau đó trước mắt anh liền tối sâm lại Trải qua những cuộc giải phẫu to nhỏ, vậy mà lại ngất xỉu ở trong phòng sinh của vợ minh!

Một đời rạng rỡ của anh!

‘Yếu ớt lấy nắm tay che trước đôi môi mỏng, anh hỏi: “Khụ, cảm giác thế nào?”

“Cực kỳ tốt, chỉ là cơ thế còn hơi suy yếu!” Trương Tiếu Du nói xong, tạm thời đặt bé con đang ngủ say xuống, sau đó nói với anh: “Em cũng vừa mới tỉnh lại được hơn một tiếng, em bảo bố về rồi, dì và chú nhỏ đến, bọn họ đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn đến khách sạn đối diện nấu canh rồi!”

“Ừ”Trần Phong Sinh gật đầu.

Trương Tiểu Du thấy anh cúi người ngồi xuống giường, cắn khoé môi co rút nói: “Cầm thú, sau khi em sinh con xong, anh thật sự đã ngất xỉu sao?”

Trần Phong Sinh thẹn quá hóa giận: “Có thể đừng nói chuyện này hay không?”

Thực sự… rất mất mặt!

“A…” Lông mi Trương Tiểu Du rung rung, làm ra bộ dạng suy xét.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK