Chương 407
Gương mặt Hoàng Trường Minh hơi căng cứng: “Em không cần làm những thứ này, ông ấy sẽ không cảm kích!”
“Em biết…’ Lam Ngọc Anh gật đầu.
“Đã biết sao lại còn làm chứ!” Hoàng Trường Minh trầm giọng, hình như sau một giây nữa sẽ lại muốn mắng cô ngu xuẩn rồi.
Lam Ngọc Anh ngẩng đầu lên, cười đáp lại: “Hoàng Trường Minh, ông ấy là ba của anh…
Không có có nguyên nhân đặc biệt gì, chỉ vì đối phương là ba của anh.
Hoàng Trường Minh dang hai tay ra, ôm cô từ phía sau, như là đầu chó khổng lồ, cằm chống ở trong hõm vai của cô, giống như đang nghiêm túc ngửi mùi trên người cô.
Lam Ngọc Anh tắt lửa, vặn mở cặp lông giữ ấm đã được rửa sạch sẽ ra, rất cẩn thận múc từng muỗng canh gà vào trong, rồi cẩn thận vặn chặt, hài lòng xách trong tay, sau đó xoay người hướng về phía anh nói: “Được rồi, chúng ta đi thôi!” “Ừ.” Hoàng Trường Minh dắt tay của cô.
Tại bệnh viện tư nhân, Lam Ngọc Anh với Hoàng Trường Minh cùng nhau xuống xe.
Nội khoa thần kinh não ở tầng trệt, cửa thang máy mở ra, hai người từ bên trong đi ra, trong hành lang có sự yên tĩnh, chóp mũi quanh quẩn mùi thuốc khử trùng gay mũi.
Hoàng Trường Minh vươn tay chỉ vào: “Chính là căn phòng ở phía trước kia.”
“Ừ…’ Lam Ngọc Anh gật đầu. Rất nhanh đã đến cửa phòng bệnh, Hoàng Trường Minh liếc mắt nhìn cô trước, sau đó mới vươn tay gõ, rồi từ từ đẩy cửa ra.
Trong phòng bệnh cao cấp, có máy lọc không khí cho nên mùi thuốc cũng không quá nồng.
Hoàng Kiến Phong mặc quần áo bệnh nhân nằm trên giường bệnh, so với lúc tối hôm qua ở nhà lớn nhà họ Hoàng thì cảm giác già đi rất nhiều, nhưng vẻ mặt vẫn rất nghiêm khắc, hình như cũng không ngủ mà chỉ nhắm mắt dưỡng thần.
Trong phòng không chỉ có Hoàng Kiến Phong mà còn có Lê Tuyết Trinh, dường như vừa mới đến không bao lâu, đang ngồi ở trên ghế cạnh giường bệnh chăm chú gọt trái cây, mà Hoàng Thanh Thảo vẫn luôn ở trong bệnh viện thì đang ngồi xếp bằng trên ghế sô pha, nhàm chán lật đủ kiểu tạp chí.
Nghe được tiếng mở cửa, Hoàng Thanh Thảo lập tức đứng dậy chào đón.
“Hai đứa đến rồi!”
“Dạ” Hoàng Trường Minh nhàn nhạt trả lời.
Hoàng Thanh Thảo tránh đường cho hai người đi vào trong, cũng không quên thuận tiện vỗ vỗ vào tay Lam Ngọc Anh.
Lê Tuyết Trinh lúc này cũng nhìn sang, mừng rỡ nở nụ cười lộ ra hai lúm đồng tiền: “Trường Minh!”
Dường như nghe thấy giọng của mọi người, Hoàng Kiến Phong mở mắt ra, nhưng sau khi thấy Lam Ngọc Anh đứng sau lưng Hoàng Trường Minh thì vẻ mặt lại thay đổi trong nháy mắt: “Con dẫn người phụ nữ này đến đây làm gì?”
“Ba, Ngọc Anh có ninh canh gà tẩm bổ cho ba.” Hoàng Trường Minh nắm chặt lấy tay cô.
Hoàng Kiến Phong nằm xuống, không chút cảm kích nào: “Không thấy con bé Tuyết Trinh đã nấu cho ba rồi à, còn cần người khác đến xun xoe sao?”
Lam Ngọc Anh nhìn thấy được chiếc hộp giữ ấm màu hồng quen thuộc trên mặt bàn, không khỏi siết chặt cái hộp trong tay.
Hoàng Thanh Thảo bước lên phía trước nháy mắt với cô mấy cái, cười cười: cầm lấy hộp giữ ẩm trên tay cô, quay người đi đến trước giường bệnh đặt xuống: “Ai nha, ông anh già này! Ngươi ta đã có ý tốt, anh cũng đừng như thế chứ!”
Hoàng Kiến Phong tức giận trừng em gái mình một chút.
Lam Ngọc Anh lấy dũng khí mở miệng: “Chủ tịch Hoàng, hy vọng ngài mau sớm hồi phục sức khỏe.”
“Tôi không muốn nhìn thấy cô, đi ra ngoài!” Cô còn chưa nói xong đã bị Hoàng Kiến Phong nghiêm nghị cắt lời.
“Con biết ba không muốn nhìn thấy con, nhưng chính Ngọc Anh đã khuyên con đến thăm ba, cho nên có tức giận gì thì trút lên người con, đừng nói cô ấy như vậy.” Hoàng Trường Minh trầm giọng nói.
“Đồ bất hiếu!” Hoàng Kiến Phong thấy anh che chở cho Lam Ngọc Anh càng thêm tức giận mà không có chỗ xả, tức giận nghiến răng nghiến lợi: “Con còn ngại chưa thấy ta tức chết phải không! Ba thấy con là bị ma quỷ ám ảnh, chỉ biết chống đối ba, không chỉ làm hỏng sinh nhật ba, bây giờ con đưa người phụ nữ này đến bệnh viện, đuổi theo đến đây là muốn làm ba tức chết đúng không? Có phải con muốn thấy ba tắt thở trước mặt con rồi con mới cam tâm?”