Mục lục
Truyện Ôm tôi nhé cô gái nhỏ – Lam Ngọc Anh – Hoàng Trường Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 396

Cô đi theo anh mở cửa xe, chân có chút cứng đờ trên mặt đất, ngay cả hơi thở cũng như muốn nghẹn lại.

Hoàng Trường Minh đi tới, nhíu mày nói: “Ngọc Anh, nếu như em không muốn thì chúng ta trở về” “Không… Lam Ngọc Anh lắc đầu.

Ngẩng đầu nhìn ánh mắt sâu thẩm trầm lắng tập trung nhìn mình kia, cô có thể chắc chắn, lúc này nếu cô nói không muốn, anh nhất định sẽ không làm khó cô, nhưng chỉ sợ anh cũng sẽ không đi vào, sinh nhật cha Hoàng anh không có mặt thì sao mà được.

Lam Ngọc Anh thở ra một hơi. “Hoàng Trường Minh, chúng ta vào thôi.” “Chỉ cần em muốn rời khỏi, chúng ta có thể đi bất cứ lúc nào.” Hoàng Trường Minh năm tay cô, mười ngón tay đan xen. “Ừ.” Lam Ngọc Anh mỉm cười.

Được anh nằm tay dắt từng bước đi vào bên trong, cô không ngừng tiếp sức cho bản thân trong lòng.

Lam Ngọc Anh, mày không được sợ hãi!

Sau khi đi vào biệt thự, có một lối vào rộng trống trải, hai bên có tủ giày bằng gỗ lim, thảm cũng là màu đỏ gạch đậm, trên tường treo các loại tranh thư pháp. Sau khi đi tới là phòng khách sáng sủa và rộng rãi.

Bên trong thỉnh thoảng có tiếng cười truyền ra, dường như rất náo nhiệt.

Có người hầu ra đón, sau khi cầm dép thì lại chạy tới phòng khách cung kính báo cáo: “Ông chủ, cậu cả đã về

Trong lúc đang nói chuyện, hai người đã đi vào phòng khách.

Cha Hoàng ngồi trên sa lon bằng da, ông mặc một thân áo Tôn Trung Sơn, khí thể không giận tự uy không giảm chút nào, chẳng qua lúc này trên mặt có một nụ cười, nhìn ra vẻ mặt rất ôn hòa, nhưng khi nghe tiếng nhìn sang, sắc mặt bỗng nhiên hoàn toàn thay đổi.

Đặc biệt khi nhìn thấy hai người nằm tay, nụ cười hoàn toàn biến mất.

Ánh mắt bén nhọn ấy phóng tới, hơi thở Lam Ngọc Anh cũng run theo, theo bản năng muốn buông tay ra.

Nhưng Hoàng Trường Minh không thả, ngược lại còn nắm chặt tay cô.

“Trường Minh, anh về rồi!”

Là một giọng nữ nhẹ nhàng, phá tan sự im lặng.

Lam Ngọc Anh nhìn sang liền thấy Lê Tuyết Trinh đang ngồi trên sô pha, mặc một chiếc áo len cổ lọ rất có khí chất, nhìn dáng vẻ hằn là mới vừa xuất viện, tuy rằng nước da của cô ta trông vẫn có chút nhợt nhạt, nhưng ít nhất cũng không ảnh hưởng đến nhan sắc nổi bật của cô ta.

Bên cạnh Lê Tuyết Trinh còn có một người phụ nữ đang ngồi, gương mặt hai người giống nhau, hẳn là hai mẹ con.

Người sau lưng dường như đang đánh giá cô, bên trong ánh mắt sắc bén có mấy phần hoảng hot. “Trường Minh, con có biết hôm nay là ngày gì không, đây lại là nơi nào không hả?” Hoàng Kiến Phong đặt tách trà trong tay xuống, xem ra vì có mẹ con nhà họ Lê ở đây, nên ông ấy chỉ có thể nhất thời nén giận: “Con bé Tuyết Trinh và em dầu Lê đều là người nhà mình, ai cho con dẫn người không liên quan vào nhà? Quản gia, quản gia đầu, sao có thể tùy tiện cho người ngoài vào vậy hả?”

Lam Ngọc Anh chậm rãi cúi đầu, có chút xấu hổ.

Hoàng Trường Minh nhíu mày, trịnh trọng nói: “Ngọc Anh không phải là người ngoài.

Giọng anh không lớn lắm nhưng lọt vào lòng mọi người.

Ngoại trừ hai người bọn họ ở đây, vẻ mặt của những người khác đều ngưng đọng. “Bác trai Hoàng, hôm nay là sinh nhật của bác, bác không thể tức giận được! Hơn nữa đây là bạn của Trường Minh, có nhiều người tới chúc mừng thì sẽ càng vui vẻ hơn mà!” Lê Tuyết Trinh cắt ngang bầu không khí, chỉ dăm ba câu đã hóa giải bầu không khí.

Lúc quay đầu nhìn người mẹ bên cạnh, không khỏi thì thào nói: “Mẹ, mẹ không sao chứ?” “Không sao đâu!” Nguyễn Hồng Mai dường như đã hoàn hồn trở lại, cũng nở nụ cười “Anh Hoàng, Tuyết Trinh nói đúng, nhiều người tới cùng anh ăn sinh nhật thì sẽ càng náo nhiệt hơn! Người đến là khách, chúng ta cũng không nên đuổi họ đi, khiến bầu không khí đang yên đang lành trở nên ầm ĩ không vui!”

Nói rồi lại nhìn về phía cô: “Không biết quý cô này tên họ là gì?” “Tôi họ Lam.” Lam Ngọc Anh trả lời. “Họ Lam?” Nguyễn Hồng Mai cau mày, giọng điệu có chút kinh ngạc.

Lam Ngọc Anh nhìn bàn tay hai người trước sau vẫn luôn dính chặt, Hoàng Trường Minh vẫn nằm thật chặt, cô có thể cảm nhận được một luồng sức mạnh không ngừng cuồn cuộn, ngoại trừ lúc vào cửa tự nhủ với mình đừng sợ, sống lưng cũng hơi thẳng tắp.

Nếu cô muốn ở bên anh, cô phải cùng anh đối mặt.

Hít sâu một hơi, Lam Ngọc Anh tiến lên một bước. “Bác… chủ tịch Hoàng!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK