Mục lục
Truyện Ôm tôi nhé cô gái nhỏ – Lam Ngọc Anh – Hoàng Trường Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1447

Ánh mắt Trương Tiếu Du nhìn chäm châm vào điểm màu xanh lục kia, từng trận hoảng hốt dâng lên trong lòng.

Cô và bạn thân cùng ngồi xe rời khỏi bệnh viện, nhưng trên đường Lam.

Ngọc Anh lại nhận được điện thoại của tòa soạn, cho lên đến lúc chờ đèn đỏ cô nàng vội vàng rời đi, hiện tại ở trong xe chỉ còn lại có mình cô.

“Bác tài xế à, xin dừng ở phía trước giúp tôi với!”

Trương Tiểu Du đẩy cửa xe sau ra, cô tìm đến một cái ghế dài bên cạnh đường ngồi xuống Cô lấy giấy xét nghiệm bị nhàu nát giấu ở trong lòng bàn tay ra xem.

Cho dù có bị nhàu nhưng dấu + dương tính thì vẫn rất rõ ràng.

Bàn tay khẽ đặt ở trên bụng, cách vật liệu may mặc sờ tới sở lui ngoài chút thịt ra thì chẳng có gì cả, nhưng cô lại có thể rõ ràng cảm nhận được sinh mệnh kia đang dần hình thành trong thân thế mình, có một linh hồn đang đồng điệu hơi thở với cô.

Trương Tiểu Du chưa bao giờ nghĩ tới phương diện này, kỳ kinh nguyệt đến chậm một tuần cũng là chuyện bình thường, cô chỉ mới chậm ba ngày cho nên cũng không có gì là quan trọng.

Sau cùng trong cuộc hôn nhân này cô thật sự rất chờ mong vào việc có con..

Nhưng cố tình đứa nhỏ này lại chọn lúc này mà đến.

Di động trong túi bỗng nhiên vang lên, cô lấy ra, thấy hai chữ “Cầm Thú” trên màn hình rõ ràng đập vào mắt, bàn tay Trương Tiếu Du run lên.

Trương Tiểu Du gần như là nín thở: “… Alo?”

Bên kia điện thoại, mơ hồ có thể nghe thấy giọng nói Trần Phong Sinh lúc đang đi đường, dọc đường thỉnh thoảng còn có y tá cung kính chào anh, nói vậy chắc là anh vừa mới giải quyết xong chuyện của bệnh nhân minh phụ trách.

“Vừa tồi nhìn thấy sắc mặt em trắng như quỷ ấy, em chắc chắn là cô Lam bị bệnh chứ không phải em chứ?”

Vân luôn là như vậy, tuy trông anh bình thường có vẻ lười biếng không chứt để ý, dáng vẻ luôn bất cần đời, nhưng anh sẽ phát hiện ra rất nhiều chỉ tiết, rất tính tế, tỉ mi.

“Không phải!” Trương Tiểu Du thề thốt phủ nhận.

Có vẻ như câu trả lời của cô quá mức ngắn gọn, quá mức vội vã cho nên giọng nói Trần Phong Sinh có hơi trầm xuống: “Anh biết rồi!

“Sau đó, đôi bên rơi vào khoảng lặng.

Hai người đều không ai mở miệng, Trương Tiểu Du có chút không kiên trì nổi, không nhịn được cắn môi hỏi: “Cầm Thú, anh… còn có việc gì không?”

Im lặng hai giây, cuộc trò chuyện đột nhiên bị cắt đứt.

Trương Tiểu Du nhìn màn hình di động tối đen như mực, khẽ thở hất ra, lúc bỏ điện thoại vào trong túi cô mới phát hiện, lòng bàn tay mình đã ướt nhẹp mồ hôi.

Thật ra vào giây phút bác sĩ xác định cô đã mang thai ấy, một loại cảm xúc phức tạp không ngừng ùa vào trong lòng cô, có bối rối cũng có kinh hoàng, nhưng cô biết, cảm giác đầu tiên của cô chính là vui sướng.

Người khác có lẽ vĩnh viễn sẽ không hiếu, cảm giác có một sinh mệnh bé bỏng đang tồn tại trong bụng mình là như thế nào, đó là con của cô.

Cô không ngừng lặp đi lặp lại động tác sờ bụng dưới, như lời bác sĩ nói, tai thai nhỉ đang trong giai đoạn hình thành sơ bộ ban đầu, chỉ cần thêm sáu tuần nữa, nó sẽ thành hình, lá gan bắt đầu điều tiết ra dịch mật, thận bắt đầu phân bố nước tiểu đến bàng quang, ngón tay sẽ bắt đâu nằm chặt, rồi chẳng bao lâu nữa là có thể nghe thấy tim thai Chỉ nghĩ đến đây cô vậy mà lại không nhịn được chờ mong.

Trương Tiểu Du cất tờ giấy xét nghiệm vào trong túi, động tác chậm rãi đứng dạy từ trên ghế.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK