Mục lục
Truyện Ôm tôi nhé cô gái nhỏ – Lam Ngọc Anh – Hoàng Trường Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 566

Từ hôm cô xuống máy bay về nước, từng bị tài xế taxi và y tá trong bệnh viện hiểu nhầm, cô có thể thông cảm. Nhưng chưa từng có ai nói như thế.

Nhân viên bán hàng gật đầu, sau đó nhìn mặt hai người: “Đúng thế, có nhìn đường nét trên mặt thì không thấy, nhưng lúc hai người mím môi cười lại có thần thái rất giống nhau!”

Nghe vậy, Lam Ngọc Anh không khỏi giơ tay sờ khỏe miệng của mình, vẫn cảm thấy rất kinh ngạc. Đậu Đậu cũng tò mò nên sờ lên mặt mình giống hệt cô.

Thấy thế, Lam Ngọc Anh lắc đầu bật cười. Cô không bận tâm đến lời nói của Lam Ngọc Anh, chỉ tưởng rằng cô ấy nói thế là muốn lấy lòng khách hàng, thế nên cô dắt tay cậu bé nói: “Chúng tôi muốn xem quần áo trước.

“Vâng, mời chị đi theo tôi” Nhân viên bán hàng nhiệt tình hướng dẫn.

Bốn năm trước, lúc đang mang thai, cô cũng thường xuyên đi dạo cửa hàng bán đồ cho mẹ và bé ở nước ngoài. Nhưng không ngờ mình lại không có duyên với đứa bé trong bụng. Những đêm mất ngủ, cô đã đốt hết mấy món đồ nho nhỏ mà mình chuẩn bị từ trước, thậm chí suýt nữa gây ra hỏa hoạn, phải đền không ít tiền cho chủ nhà và hàng xóm tầng trên.

Đến sau này, cô không còn ghé qua những cửa hàng liên quan tới trẻ con, thế nên tính ra thì đây là lần đầu tiên cô đi dạo trong cửa hàng thời trang trẻ em.

Những bộ quần áo trẻ em xuất hiện trước mắt cô đều nho nhỏ, mỗi món đều rất đáng yêu. Lam Ngọc Anh xem cái nào cũng thấy xinh xắn, Đậu Đậu mà mặc vào không biết sẽ đáng yêu đến nước nào nữa.

Không cần nhân viên bán hàng giới thiệu, Lam Ngọc Anh đã chọn được mấy mẫu.

Suốt cả quá trình, Đậu Đậu vẫn đi theo cô như chiếc đuôi nhỏ, đôi mắt đen láy lấp lánh chớp chớp, khác hẳn với lúc trước Lê Tuyết Trình dẫn cậu bé đi dạo phố.

Lam Ngọc Anh rồi rằm thật lâu mới lấy ra một bộ rồi dẫn cậu bé vào phòng thử đồ.

Khác với bộ vest đen mini mà cậu bé đang mặc, đây là một bộ quần áo cao bồi tràn đầy sức sống, bên dưới là quần jeans rằn ri được xần lên, bên trên là áo khoác cao bồi không tay, bên trong phối hợp với áo hoodie in hình khỉ miệng rộng ngay trước ngực, cuối hai đầu dây kéo mũ là hai quả cầu bằng lòng.

Lam Ngọc Anh ngồi quỳ bên cạnh, mỉm cười nhìn trong gương. Bởi vì quần áo màu sáng nên khuôn mặt đáng yêu của cậu bé càng non nớt hơn, mặt mũi cũng càng mềm mại đáng yêu.

Con nít thì lẽ ra phải ăn mặc như thế nào, lúc nào cũng mặc bộ vest mini màu tối trông như ông cụ non. Nhưng không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn mấy bộ đồ đó là do Hoàng Trường Minh mua, làm cho cậu bé cũng trông thậm trầm y hệt ba nó.

Cậu bé chưa từng mặc quần áo như thế này, cứ cúi đầu nghiên cứu hai quả cầu bằng lòng trước ngực. Cậu cầm nó lên rồi siết chặt, sau đó lại chọc chọc ngón tay. Lam Ngọc Anh mỉm cười xoa đầu cậu bé: “Đậu Đậu, cháu thích không?”

“Thích!” Cậu bé gật đầu, khuôn mặt đỏ bừng để phần khởi. Sợ mình biểu đạt không hết niềm vui trong lòng nên cậu bé còn cố ý nhấn mạnh: “Cháu thích lắm!”

Được cậu bé khẳng định, Lam Ngọc Anh còn vui hơn. Sau đó dưới sự đề cử của nhân viên bán hàng, cô lại lấy thêm hai bộ rồi dẫn cậu bé vào phòng thử đồ để thay. Điều là những bộ quần áo rất đáng yêu, tràn đầy cảm giác ngây thơ của trẻ con. Hơn nữa quan trọng nhất là mỗi khi mặc một bộ đứng trước gương, cậu bé đều rất thích thú, không muốn cởi đồ ra.

Đến cuối cùng, Lam Ngọc Anh mua tổng cộng là bốn bộ.

Lúc tính tiền, thấy con số biểu hiện trên hóa đơn, cô không khỏi hoảng sợ. Cô không ngờ chỉ mấy món quần áo của trẻ con mà lại bản tới tận mấy chục triệu. Cô không hiểu biết nhiều về nhãn hàng này, chẳng qua là thấy bình thường cậu bé vẫn luôn mặc quần áo của họ nên mới dẫn cậu bé đến đây.

Lam Ngọc Anh không mang theo đủ tiền mặt, số dư trong thẻ cũng thiếu một chút, mấy tấm thẻ khác lại không thể thanh toán trong nước. Thế là cô nhất thời lâm vào tiến thoái lưỡng nan.

Lúc này chỉ còn một cách là chọn hai bộ rồi thanh toán, còn lại phải nhịn đau từ bỏ.

Nhìn mấy bộ đồ đã được gấp lại, Lam Ngọc Anh cảm thấy bỏ bộ nào cũng rất tiếc, bởi vì lúc mặc thử, cậu bé đều rất thích những bộ đồ này, nếu không mua thì cô sợ cậu bé sẽ rất buồn.

Nhân viên bán hàng cũng nhận thấy cô đang khó xử, bèn tốt bụng nhắc nhở: “Chị ơi, tấm thẻ đen của chị có thể trả tiền được đấy!”

Thẻ đen…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK