Chương 742
Lam Ngọc Anh thấy vậy thì cô không lo lắng nữa, vì cô nhìn ra được đổi phương cũng là người yêu sách. Hơn nữa sau khi nhận sách, ông ấy còn bỏ vào trong túi da rất cẩn thận.
Điều chỉnh lại tâm tình hung phấn, Lê Hoài Lâm nhấp một hợp cà phê rồi hỏi cô: “Cô Ngọc Anh, lần trước lúc nhắc tới quyển sách này, tôi muốn hỏi cô là cô thích quyển tiểu thuyết này hay là xem phim hơn?”
Lam Ngọc Anh giải thích: “Thực ra quyển sách này, là tôi…“
“Chồng à, anh nhàn nhã đi uống cà phê như vậy mà sao không gọi em?” Còn chưa nói câu tiếp theo xong thì cắt ngang bởi một giọng nữ trải đời.
Chỉ thấy một quý bà thanh lịch đang bước lên cầu thang, tóc búi cao. Thoạt nhìn trông bà cao ngạo không dễ tiếp cận, trên tay còn cầm một chiếc túi hàng hiệu. Người tới không lành.
Lam Ngọc Anh cau mày khi nhìn thấy bà. Vì đó là mẹ của Lê Tuyết Trinh…
Tuy số lần gặp mặt cũng không nhiều, nhưng bốn năm trước bà Lê này đã để lại ấn tượng không tốt lắm cho cô. Lần đầu tiên là thêm mắm dặm muối trước mặt Hoàng Kiến Phong ở nhà họ Hoàng, lần thứ hai là lúc gặp nhau ở trung tâm thương mại bà gặng hỏi tình hình gia đình cô không chút tôn trọng nào…
Hơn nữa, cô có thể chắc chắc đối phương không hề khoan dung rộng rãi giống Lê Hoài Lâm. Vả lại, mối quan hệ bây giờ của cô và Hoàng Trường Minh cũng khiến tìnhcảnh của cô lúc này hơi khó xử.
Nguyễn Hồng Mai đi tới bên bàn, khi thấy cô bà cũng rất kinh hãi.
“Là cô!”
Lê Hoài Lâm nhíu: “Hồng Mai, bà cũng quen biết cô
Ngọc Anh?” Nguyễn Hồng Mai chăm chú nhìn chằm chằm Lam Ngọc Anh, bàn tay xách túi siết chặt lại.
Buổi trưa, Lê Hoài Lâm nhận được một cuộc điện thoại, và có để lộ chút tiếng nói nên bà có thể nghe ra đầu bên kia là một giọng nữ trẻ tuổi. Dựa vào trực giác nhạy bén trời sinh của phụ nữ, trong chốc lát bà trở nên lo lắng. Hơn nữa trước đó con gái bà Lê Tuyết Trinh đã lén nói với bà, chồng mình và Lam Ngọc Anh từng qua lại rồi…
Cho nên bà đâu còn tâm trí đợi ở nhà, bèn lập tức bảo tài xế lái xe đi theo theo dõi. Khi thấy hai người họ ngồi đối mặt nhau mà nói cười, trong lòng bà vô cùng khủng hoảng! “Tôi có thể không biết sao!” Nguyễn Hồng Mai cười lạnh một tiếng: “Hoài Lâm, vì sao ngày nào con gái chúng ta ở nhà cũng trà không nhớ cơm không nghĩ, không phải ông không biết? Chính là cô Ngọc Anh này năm lần bảy lượt cướp rể hiền chúng ta coi trọng!”
“Chuyện này tôi biết, chúng ta là người lớn thì không nên can thiệp quá nhiều vào chuyện của người trẻ!” Lê Hoài Lâm nhẹ nhàng nói.
“Hoài Lâm!” Nguyễn Hồng Mai rất tức giận với thái độ của ông ấy: “Tuyết Trinh là con gái ông, sao ông lại nói giúp người ngoài!”
Dù sao cũng là mình hẹn Lam Ngọc Anh ra ngoài vì muốn mượn sách, ông ấy không muốn khiến cô quá khó chịu nên ông ấy nhìn về phía vợ với vẻ không vui: “Hồng Mai, tôi và cô Ngọc Anh có chuyện cần bàn, bà về trước đi!”
“Không được!” Đương nhiên Nguyễn Hồng Mai không chịu, bà chỉ tay vào Lam Ngọc Anh và nói: “Tôi không cho phép ông và cô ta gặp nhau!”
“Hồng Mai, từ bao giờ bà lại vô lý như vậy!” Lê Hoài Lâm cau mày, ánh mắt sắc bén nhìn bà.
Nguyễn Hồng Mai rùng mình, vì sau bao nhiêu năm vợ chồng tương kính như tân, bà chưa từng bị ông ấy chỉ trích như vậy. Nhưng lúc này bà lại không thể chịu thua, nên cố ý cười lạnh nói: “Ha ha, tôi nói không cho phép là không cho phép! Cô Ngọc Anh này có lòng ham muốn quá lớn, ăn trong chén còn nhìn trong nồi. Sao nào, cướp đoạt vị hôn phu của con gái tôi còn chưa đủ, bây giờ còn qua đây cướp đoạt chồng tôi!”
“Bà…” Sắc mặt Lam Ngọc Anh trắng nhợt.