Chương 577
“Thật quá đáng! Tông trúng người ta mà không xem xét thương thế rồi đưa vào bệnh viện, còn bỏ chạy, nhất là tông trúng trẻ con! Đây chính là tương lai của đất nước có mà! Loại người này đúng là cặn bã của xã hội” Hoàng Thanh Thảo phần nộ nghiến răng: “Bên cảnh sát nói thế nào? Đã bắt được hung thủ chưa?”
Lam Ngọc Anh nghe vậy thì cũng rất tức giận. May mà là ở khu phố phồn hoa, nếu là nơi hoang vắng một chút, cô không tìm đến đúng lúc hoặc không có người qua đường gọi 115, mà người điều khiển xe máy điện tông trúng nạn nhân lại bỏ chạy thì hậu quả khó mà tưởng tượng nổi.
Hoàng Trường Minh mím môi: “Bởi vì người đó đội mũ bảo hiểm nên không thấy rõ mặt, hơn nữa che biển số xe nên chắc cần thời gian để điều tra ra hung thủ là ai.
“Ừ” Hoàng Trường Minh đành phải gật đầu. Thấy hai người họ vừa ngủ dậy không lâu, bà trực tiếp đề nghị: “Trường Minh, Cải Trắng, hai đứa còn chưa ăn sáng đúng không? Cô thấy trước cổng bệnh viện có quán súp cua, để cô đi mua cho hai đứa.
Nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, Lam Ngọc Anh vô cùng xấu hổ, không dám ở chung một phòng với Hoàng Trường Minh khiến người khác hiểu nhầm nên vội nói: “Cô ơi, để cháu đi cùng cô.
Quán ăn rất đông khách, hai người phải xếp hàng một lát mới mua được súp cua nóng hổi. Buổi sáng, Hoàng Thanh Thảo biết tin thì vội vã chạy đến đây nên cũng chưa ăn gì, thế nên ba người ngồi trên sofa ăn sáng, Hoàng Trường Minh và Lam Ngọc Anh hầu như ngồi song song với nhau.
Hoàng Thanh Thảo uống một ngụm súp cua thơm nức, vừa nhai trứng cút vừa mỉm cười nhìn hai người. Lần này bà đột nhiên quay về là vì Phan Duy đã mật bảo là Lam Ngọc Anh xuất hiện. Mặc dù không biết năm đó rất cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng bà không muốn duyên phận giữa hai người cứ thế kết thúc.
Quả nhiên, sự thật cũng không khiến bà thất vọng. Cho dù đã mất trí nhớ, cháu trai vẫn bất giác bị Cải Trắng thu hút. Nhớ lại cảnh tượng hồi sáng, Hoàng Thanh Thảo lại cảm thấy tiếc nuối. Nếu không bị phát hiện thì bà đã được thấy cảnh hai đứa nó hôn nhau rồi.
Hầy… Đúng là thất sách
Hoàng Thanh Thảo nuốt trứng cút, bỗng nhớ tới chuyện gì đó: “Trường Minh, cháu đã nói với anh cô chuyện Đậu Đậu chưa?”
“Chưa” Hoàng Trường Minh đáp.
Hoàng Thanh Thảo gật đầu. Cũng đúng, nếu Hoàng Trường Minh mà nói là ông ấy đã xông đến đây rồi.
“Thế cháu.
“Tạm thời cháu không định nói cho ba biết.” Hoàng Trường Minh trầm tư rồi giải thích: “Bác sĩ nhà mình nói là gần đây huyết áp của ba hay tăng cao, hơn nữa trái tim không khỏe lắm. Cháu sợ biết chuyện này, ba sẽ bị kích động. Dù sao lúc này Đậu Đậu cũng đã bình yên rồi, chờ thắng bé xuất viện rồi nói cho ba nghe cũng được.”
“Ừ, được đấy.” Hoàng Thanh Thảo tán đồng gật đầu, sau đó liếc nhìn Lam Ngọc Anh, thấy cô thở phào nhẹ nhõm.
Nếu Hoàng Kiến Phong cũng biết thì dựa theo sự yêu thương của ông dành cho cháu trai, chắc chắn ông sẽ thường xuyên đến bệnh viện, vậy thì Lam Ngọc Anh sẽ không thể đến đây thăm Đậu Đậu, thế nên đây là cách giải quyết tốt nhất.
Hoàng Trường Minh cúi đầu uống súp cua, không bỏ qua cảnh tượng hai người nhìn nhau. Chẳng qua anh không nói gì cả. Từ sau vụ thẻ đen hôm qua, trong lòng anh vẫn còn nhiều nghi hoặc. Có điều con trai anh mới xảy ra tai nạn nên tạm thời để đó
Lam Ngọc Anh cũng cúi đầu uống súp cua, bỗng nhiên cảm nhận được điều gì đó, cô quay sang nhìn giường bệnh.
“. Hình như Đậu Đậu tỉnh lại rồi!” Cô vừa nói vừa đứng dây.
Quả nhiên, cô thấy lông mi của cậu bé nằm trên giường bệnh khẽ run lên, bàn tay cũng nhúc nhích, sau đó chậm rãi mở mắt. . Truyện Lịch Sử
Hoàng Thanh Thảo kích động kêu: “Nó tỉnh lại thật kìa!”
Ba người đồng thời chạy đến vây quanh giường bệnh, vẻ mặt tràn đầy kích động.
Cậu bé vẫn rất yếu ớt, đôi mắt đen láy cũng không còn sáng sủa, môi trắng bệch, có lẽ là vì hôn mê trong thời gian dài, lại thêm vừa trải qua phẫu thuật nên vẻ mặt hơi ngơ ngác.
Sau khi tỉnh dậy, cậu bé thấy Hoàng Thanh Thảo đứng bên trái, Hoàng Trường Minh và Lam Ngọc Anh đứng bên phải.
Bà trẻ với ba đều ở đây…