Chương 1165
Không biết đã trải qua bao lâu.
Trương Tiểu Du trong giấc ngủ cảm thấy có người đang đá mình.
Cô dụi mắt tồi mở mất ra, ngược sáng, cô nhìn thấy một người đàn ông mặc áo choàng phẫu thuật màu xanh lá cây. Ngoại trừ găng tay, mũ và khẩu trang đều không có cởi ra. Cả khuôn mặt được che lại, chỉ lộ ra đôi mắt hoa đào mang tính biểu tượng, khiến cô không đề phòng mà lún sâu vào.
Bộ não trống rồng ngay lập tức, như thể rơi vào một vòng xoáy lớn.
Khi nhịp tim cô tăng tốc, cô nghe thấy giọng nói trầm ấm của anh: “Em lau nước miếng đi!”
Trương Tiểu Du nghe thấy thế thì lập tức tỉnh táo lại, vô thức đưa tay sờ lên khóe miệng, phát hiện không có dấu vết của nước miếng, liền biết anh đang đùa giỡn, nhưng khi cô nhìn thấy chiếc giày thể thao bị cô đạp đi trong lúc ngủ thì bỗng cảm thấy rất xấu hổ, lập tức đứng dậy mặc đô.
Trần Phong Sinh đã đi trở lại bàn làm việc, cởi bỏ khẩu trang và mũ, ngồi trên ghế, lộ ra khuôn mặt tuấn tú kia ‘Sau khi Trương Tiểu Du mặc đồ cẩn thận xong, cô cầm cái bình giữ nhiệt đặt trước mặt anh: “Em đến đây để đưa canh này cho anh, đứa nhỏ mà anh đã phẫu thuật vào chiều hôm qua, bà của cậu bé nhờ em mang đến cho anh để cảm ơn vì anh đã phẫu thuật cho cháu trai bà ấy!”
Trần Phong Sinh mở nắp ra, canh bên trong đã nguội lạnh vì để quá lâu.
‘Vi nước canh sườn nên bên trên hơi đông lại, rau mùi nổi lên cũng đã đổi màu, trông rất không ngon, thậm chí còn có mùi tanh thoang thoảng.
Trương Tiểu Du vốn tưởng rằng sẽ anh chán ghét, không ngờ anh lại cầm thìa lên lắc nhẹ, trực tiếp đưa một thìa lên miệng, “Trong suốt quá trình, anh không hề cau mày, mà uống nước trong thìa một cách cấn thận, cho thấy anh rất quý trọng tấm lòng của bà lão.
Trương Tiểu Du không đi ngay lập tức mà hơi mở miệng nói: “Chuyện phẫu thuật cho đứa bé..”
Dường như Trần Phong Sinh biết cô ấy định nói gì liên ngẩng đầu từ thùng tâm gỗ nói: “Anh không phải nhà từ thiện, anh chỉ ứng được mười bảy triệu thôi Các chỉ phí còn lại anh sẽ báo lên nơi từ thiện, bọn họ cũng sẽ báo tình hình của bà cụ lên, không phải em là nhà báo hay sao? Sao không phát huy năng lực của mình để khiến càng nhiều người hỗ trợ tiền hơn đi, dù sao chỉ phí thuốc về sau cũng không hề rẻ!”
“Được rồi, em sẽ thử!” Trương Tiểu Du vui vẻ gật đầu, cô ấy cũng đã nghĩ tới chuyện này, thực ra lần này hai người không hẹn mà đều có chung một suy nghĩ.
Trần Phong Sinh lười biếng nhếch mi, cười như không cười hỏi: “Vậy thì nhìn anh làm gì nữa? Đột nhiên cảm thấy anh thật vĩ đại đấy à?”
Mặc dù lời nói của anh ấy khiến cho người nghe rất cạn lời nhưng Trương Tiểu Du vẫn nhịn được.
“Anh thật sự là một vị bác sĩ giỏi! do dự hai giây liền mở miệng nói lời thật lòng, sau đó lại cằn môi nói tiếp: “Ngày hôm qua… là em hiểu lâm anh, emxin lỗi!”
Công bằng mà nói thì anh ấy là thầy thuốc có y đức tốt Dù sao ở trong tình huống đó những người khác không thể cho ra lựa chọn quyết đoán như anh được, hơn nữa anh cũng cứu sống những người bị thương khác.
Trần Phong Sinh lười biếng nói: “Em không hiểu lâm”
“Không hiếu lầm sao?” Trương Tiếu Du sửng sốt nói.
“Anh nói niệm tình em không phải là trò đùa” Đôi mát đào hoa của Trần Phong Sinh lóe lên vẻ ranh mãnh, đôi môi mỏng hơi nhếch lên cười: “Nếu em muốn thay đối chủ ý thì ngủ với anh một đêm đi, địa điểm thời gian tùy em lựa chọn!”
Cuối cùng lần này Trương Tiểu Du cũng không nhịn được muốn trợn mắt lên Thậm chí cô còn đang hối hận lời mình vừa nói, nghiến răng trợn mắt nhìn anh: “Uống thuốc xong thì rửa sạch bồn tắm gỗ trả lại cho bà nội em đi!”
Nói xong, Trương Tiểu Du một giây cũng không muốn chần chờ, nhanh chóng rời đi Nhưng vừa mới xoay người thì người đẳng sau lưng đã nói: “Anh nhặt được một sợi dây chuyền ở Kiên Giang!”
Dây chuyền”
Cô ấy vội vàng quay đầu về phía sau, chỉ thẩy anh đang kéo ngăn kéo ở bàn làm việc ra, ngón tay thon dài lấy dây chuyền bạc. Mà ngón tay ấy đang không ngừng vuốt ve mặt dây chuyên Cá Nhỏ được làm thủ công.