Mục lục
Truyện Ôm tôi nhé cô gái nhỏ – Lam Ngọc Anh – Hoàng Trường Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 278

 

Lần này, anh thẳng thừng ấn tay cô xuống dưới bằng đôi bàn tay còn ướt nước của mình.

 

Lam Ngọc Anh co rụt lại, không dám nói thêm câu nào, mi mắt cụp xuống khẽ run rẩy.

 

Hoàng Trường Minh nhìn ngọn đèn đường sáng lên bên ngoài, nhíu mày hỏi: “Khi nào tên nhóc kia mới đi vậy?”

 

“À…”

 

“Nó không đi à?”

 

Lam Ngọc Anh nuốt nước bọt, ấp ủng: “Có vẻ là như vậy… Tối nay tháng bé sẽ ở lại đây, nhanh nhất cũng phải sáng mai anh Nguyễn Phong mới qua đón thắng bé.“

 

Sắc mặt Hoàng Trường Minh đen tới cực điểm.

 

Khi họ từ trong bếp đi ra, thắng nhỏ trong phòng khách đã dụi mắt: “Ngọc Anh, cháu buồn ngủ rồi!”

 

“Được, cô dỗ cháu ngủ nhé!” Lam Ngọc Anh đành đi qua.

 

“Đợi nó ngủ rồi thì em qua tìm anh!” Hoàng Trường Minh bất ngờ hạ giọng nói một câu “Vậy sao được!” Lam Ngọc Anh quay người lại, nhíu mày.

 

“Anh Nguyễn Phong gửi con ở đây để em chăm sóc. Nói gì tháng bé cũng là trẻ con, sao có thể bỏ thắng bé một mình ở nhà chứ “

 

Dù nói thế nào thì cũng đã hứa rồi nên cô vẫn phải có trách nhiệm.

 

Cô cần môi, nhìn anh với vẻ lấy lòng: “Ngày mai em ở bên anh được không?”

 

Hoàng Trường Minh im lặng một lúc rồi buông một câu: “Biết rồi.”

 

“Em tiễn anh nhé?”

 

Thấy anh quay người định đi, Lam Ngọc Anh vội nói.

 

Hoàng Trường Minh chau mày từ chối: “Không cần đầu, dỗ nó đi!”

 

“Ồ.” Lam Ngọc Anh gật đầu, thăng bé ngáp ngủ đã chạy tới bên cạnh cô.

 

Nhìn bóng hình cao lớn đã đi ra tới cửa, cô vẫn hơi bất ngờ. Cô những tưởng anh sẽ khó chịu nhưng không ngờ anh lại đồng ý dễ dàng như vậy.

 

Tháng bé quấn lấy cô đòi ngủ, Lam Ngọc Anh không quan tâm được nhiều nữa, đành dẫn nó vào trong phòng.

 

Còn khi cô quay đi, Hoàng Trường Minh đang thay giày đã lắng lặng lấy luôn chiếc chìa khóa đặt trên túi xách của cô.

 

Trong đêm khuya khoắt, tiếng thở đều đều của Lam Ngọc Anh như ẩn như hiện.

 

Loảng thoảng có động tĩnh gì đó rất khẽ như thực như mơ.

 

Âm thanh đó mỗi lúc một gần thêm, rơi xuống nền đất. Sau đó bả vai hở ngoài chăn của cô được ai đó nắm chặt. Cô mơ màng mở mắt ra, đập phải đôi mắt sâu hun hút ấy.

 

Lam Ngọc Anh trợn trừng mắt.

 

“Hoàng Trường Minh, sao anh lại..

 

Lam Ngọc Anh sửng sốt chỉ tay vào anh rồi thốt lên, hiện tại có đã không còn chút ngái ngủ nào nữa.

 

Rõ rằng cô đã nhìn thấy anh đi về phía cửa ra vào, hơn nữa trước khi ngủ cô còn đi loanh quanh một vòng. Cửa lớn đóng chặt, anh cũng đã rời đi, sao bây giờ lại đột ngột xuất hiện bên giường cô, hơn nữa lòng bàn tay còn năm chặt vai cô chứ Hoàng Trường Minh không hề có ý giải thích, đôi mắt u tối còn đen hơn cả bầu trời đêm ngoài kia.

 

Anh cúi người xuống, cố tình phả hơi từ mũi lên đôi mày cô: “Ở đây hay ra phòng khách, em tự chọn đi.”

 

“..” Lam Ngọc Anh sửng sốt.

 

“Vậy thì ở đây!” Hoàng Trường Minh thẳng thừng vươn tay tới.

 

Thấy anh thật sự không đùa giỡn, cô liếc nhìn đứa trẻ vẫn đang năm say ngủ bên cạnh rồi vội vàng ra hiệu Đừng…”

 

Thật sự làm gì đó trước mặt con nít, e rằng sau này cô sẽ có bóng ma tâm lý mất.

 

Vừa mới nói xong, cô lập tức bị Hoàng Trường Minh bế bổng lên, động tác rất khẽ, rất nhanh, cả quá trình đều không hề làm đứa nhỏ bên cạnh thức giấc, trong chớp mắt đã đi gần ra khỏi phòng ngủ.

 

Cho đến khi cánh cửa bị đóng lại, Lam Ngọc Anh mới dám nói lớn hơn một chút “Hoàng Trường Minh, anh đi rồi cơ mà, vì sao lại… Ưm Cô nói quá nhiều rồi Hoàng Trường Minh hôn lên môi cô một cách chuẩn xác, lấy đầu lưỡi chặn câu nói của cô lại.

 

Anh vừa kịch liệt vừa khao khát, khi thế như muốn nuốt chửng cô vào bụng vậy.

 

Anh nói anh nhớ cô đến đau cả tay không phải là trêu đùa. Ba ngày đi công tác, tối nào anh cũng không yên ổn, nín nhịn khó chịu. Anh phát hiện hình như mình còn khao khát cô hơn cả lúc trước nữa. khó khăn lắm mới kết thúc công việc để trở về, sao anh có thể để một thắng nhóc phá hoại chuyện tốt của mình được chứ.

 

Huống hồ, anh cũng đợi không kịp nữa, nhịn cả một buổi chiều đã là giới hạn của anh rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK