Chương 1996
Người khách hàng đó rõ ràng đã uống quá nhiều, giữ chặt nữ nhân viên phục vụ, hơn nữa hai tay còn không thành thật chút nào.
Cô nhân viên phục vụ tốn rất nhiều sức lực mới có thể thoát ra được, đồng thời cô ta cũng bị lợi dụng rất nhiều, váy gần như bị xé rách, cô ta vừa chửi bới vừa chỉnh váy lại Cô ta vừa ngẩng đầu lên liền đụng phải ánh mắt của người ngồi trong xe, sắc mặt liền trở nên tái nhợt “Ngữ Laml”
Kỷ Ngữ Lam ngồi trong xe với dáng vẻ kinh ngạc, đôi mắt trừng lớn lên, một lúc sau cô ta cũng xuống xe, cau mày nói: “Lên xe trước đi rồi nói!”
Sau khi đóng cửa xe lại, Kỷ Ngữ Lam không dám tin mà nghỉ ngờ hỏi: “Chu Kỳ Kỳ, tại sao cậu lại chạy đến một nơi như vậy để làm loại chuyện này chứ?”
“Tớ cũng không muốn đâu! Chuyện này còn không phải vì con tiện nhân Lý Lan Hoa đó sao!” Chu Kỳ Kỳ nói đến đây liền nghiến răng nghiến lợi”Đều vì viên ngọc thạch bị vỡ kia, tớ đã bị lừa ba mươi lãm triệu! Hoàn cảnh gia đình tớ có lẽ cũng đã kể một chút với cậu rồi, bố tớ là ngư: trọng nam khinh nữ. Lúc trước việc mình xém chút nữa bị đuổi học đã khiến ông ấy không vừa lòng rồi. Nếu bây giờ tớ còn đòi ông ấy số tiền này thì ông ấy nhất định sẽ tức điên lên mất! “
“Nhưng mà muốn tớ xin lỗi bọn nó, tớ không thể nào nuốt cục tức này được, sau đó thì tớ nghĩ ra một biện pháp để giải quyết, tìm đến một công ty cho vay tiền, bị bọn họ đòi nợ nên bây giờ tớ chỉ còn có thế đến đây bán rượu để kiếm tiền thôi!”
Ngữ Lam, chuyện này cậu đừng nói với ai nhé. Nếu để cho trường học biết học sinh ở bên ngoài làm loại chuyện này thì tớ…
Nghe vậy, Kỷ Ngữ Lam nghiêm túc gật đầu: “Thì ra là như vậy, tớ đã trách lâm cậu rồi, cậu như vậy cũng vì bị ép đến đường cùng! Cậu yên tâm đi, đương nhiên là tớ sẽ không vạch trân cậu!”
Chu Kỳ Kỳ thở phào nhẹ nhõm rồi nói: ‘Ngữ Lam, cám ơn cậu nhé”!
Chúng ta là bạn tốt của nhau, tớ biết cậu sẽ không phản bội tớ mài!”
Kỷ Ngữ Lam lắc lắc đầu, thể hiện rằng cô ta không cần phải làm như thế.
“Đều tại Lý Lan Hoa, cô ta chính là người đã hại tớ biến thành bộ dạng như ngày hôm nay! Tớ hận cô ta đến chết mất!” Đôi mắt của Chu Kỳ Kỳ bùng lên lửa giận, cô ta không hề cảm thấy rằng mọi chuyện đều là do mình tự chuốc lấy.
Một nụ cười thoáng qua đáy mắt của Kỷ Ngữ Lam, sau đó cô ta cau mày, lấy chiếc ví từ túi xách bên cạnh ra.
Sau khi mở ra, cô ta lôi đống tiền mặt ở bên trong ra “Chu Kỳ Kỳ ở đây tớ chỉ có hơn chín triệu, đưa cho cậu nhé!” Kỷ Ngữ Lam nói với vẻ mặt bất lực, sau đó cô ta thở dài nói: “Tớ thực sự xin lỗi, tớ không giúp được gì cho cậu cả. Lợi nhuận vay tiền ở bên ngoài rất cao, thực ra bây giờ tớ rất hữu tâm vô lực… Mặc dù điều kiện gia đình tớ rất tốt nhưng dù sao thì tớ vẫn chỉ là một học sinh cấp 3. Bố tớ quản lý rất nghiêm khắc, muốn thứ gì thì trong nhà sẽ mua cho, thực ra số tiền mặt trong tay tớ không có nhiều…”
“Tớ biết mà!” Chu Kỳ Kỳ liên tục gật đầu.
Sau khi nhận tiền của Kỷ Ngữ Lam, mặc dù chỉ như hạt muối bỏ bể, nhưng cũng rất cảm động, Chu Kỳ Kỳ siết chặt tay cô ta rồi nói: Ngữ Lam, tớ hiếu tấm lòng của cậu!”
Cửa xe đóng lại, Chu Kỳ Kỳ quay trở về quầy bar để bưng khay một lân nữa Cửa kính xe được hạ xuống sau đó đóng lại, vẻ đồng tình và bất nhắn trên gương mặt của Kỷ Ngữ Lam biến mất không chút dấu vết, thậm chí còn lạnh lùng khit mũi một cái, sau đó nở một nụ cười nham hiểm nói với tài xế: “Lái xe đi!”
Buổi tối sau khi ăn cơm ở căn tin, Lý Lan Hoa là người đầu tiên trở về ký túc xá.
Cô ngồi xuống ghế, lấy điện thoại di động ra.
Hai chữ “chú nhở” dễ dàng được tìm thấy trong danh bạ, Lý Lan Hoa nhìn chảm châm vào đó, do dự vài giây, sửa lại văn bản, thay vào đó là tên của anh ấy.
Sau khi gõ xong, những ký tự hiển thị trên màn hình đã được đổi thành: Trần Văn Sáng.
Đáy mắt của Lý Lan Hoa có chút xấu hổ, chờ đợi đường dây được kết nối “lo, chú nhỏ!”
Giọng nói sao?”
Không biết có phải vì đã đối tên hay không, Lý Lan Hoa ngượng ngùng kéo khăn trải bàn giống như một cô bé: “Ồ, cháu muốn hỏi chúh tối nay có.
rảnh không? Giờ tự học tối nay của cháu không có giáo viên dạy, cháu chỉ làm đề một mình, không bắt buộc phải đi, cháu đi tìm chú học phụ đạo nhé?”