Mục lục
Truyện Ôm tôi nhé cô gái nhỏ – Lam Ngọc Anh – Hoàng Trường Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 243

 

Cô không nói tiếp nữa, trong lòng hơi chột dạ “Ngọc Anh, nếu không anh tìm cho em chỗ ở khác để em dọn đi nhé?” Nguyễn Phong nhìn cô rũ nhẹ lông mi xuống, cân nhắc mà nói ra một cách: “Hiện tại Hoàng Trường Minhở đối diện nhìn chăm chăm em, anh cảm thấy rất lo lắng, lại không thể lúc nào cũng ở bên cạnh bảo vệ em, hơn nữa, điều kiện chỗ này của em cũng không tốt làm dọn đi sẽ có nhiều lợi hơn hại

 

Lam Ngọc Anhnghe vậy, năm chặt ngón tay.

 

Không đáp lại câu hỏi của anh, mà chỉ tìm cái cớ để lấp liếm cho qua: “À, em đi lấy thuốc giúp anh…”

 

Khóe miệng Nguyễn Phong giật giật, nhìn bóng dáng đang tránh né của cô, cũng không nói gì thêm.

 

Sau khi chắc chắn vết thương không có gì đáng lo, hai người mới rời khỏi phòng khám.

 

Nhìn thấy túi thuốc ở trên ghế sau, Lam Ngọc Anhsuy nghĩ một chút, không ngồi vào ngay, mà nói: “Anh Nguyễn Phong, anh ở trong xe chờ em chút

 

Vết thương ở cánh tay Nguyễn Phong có chút ảnh hưởng đến việc lái xe, tốc độ xe đi cũng không quá nhanh.

 

Khi tới dưới lầu, Lam Ngọc Anh vẫn nằm chặt dây an toàn của mình, Nguyễn Phong nói muốn đưa cô lên, cô liền từ chối: “Anh Nguyễn Phong, anh vẫn nên về nghỉ ngơi sớm chút đi! Nhất định phải lái chậm chút nhé, nhớ đổ rượu vào xoa bóp đẩy nha!”

 

“Được, lên tới nơi gửi tin nhắn cho anh.” Nguyễn Phong gật đầu căn dặn.

 

“Vâng!” Lam Ngọc Anh vẫy tay.

 

Tiễn Nguyễn Phong đi, cô ngẩng đầu nhìn lên lầu.

 

Leo từng tầng một lên tới tầng cao nhất, Lam Ngọc Anhđứng ở cửa chân chừ không lấy chìa khóa ra, mà quay đầu qua nhìn cửa đối diện.

 

Tay đặt trên túi, bên trong có một vật cứng giống như cái bình.

 

Trước khi lên xe và rời đi, cô đã trở lại phòng khám, mua một phần thuốc giống như Nguyễn Phong.

 

Đúng như Nguyễn Phong nói, hai người họ ai cũng không chiếm được lợi, Hoàng Trường Minhcũng bị thương, nhưng Nguyễn Phong đã tới phòng khám xử lý, còn anh vẫn ở nhà, hơn nữa vừa dọn tới đây không lâu, có lẽ trong nhà cũng không có thuốc, lần trước bị cảm cũng phải dùng thuốc hạ sốt của cô….

 

Lam Ngọc Anh chần chừ mãi, cuối cùng vẫn đi qua.

 

“Cộc cộc cộc.”

 

Cô giơ tay lên gõ mấy cái, bên trong không có tiếng động gì.

 

Lam Ngọc Anh nhíu mày, vừa rồi lúc lên lầu cô đã cố ý nhìn rồi, đèn trong phòng còn sáng, chứng minh anh không ra ngoài mà cũng chưa đi ngủ.

 

Nghĩ anh không nghe thấy, cô tiếp tục gõ: “Cộc, Cộc…

 

Kiên trì gõ liên tục hồi lâu, vẫn không có ai mở cửa.

 

Lấy điện thoại di động chuẩn bị gọi cho anh hỏi xem, nhưng suy nghĩ một chút vẫn là bỏ đi, cuối cùng gõ hai tiếng nữa xác định không có tiếng động gì, lúc cô chuẩn bị xoay người lại thì cửa chống trộm đột nhiên được mở ra từ bên trong.

 

Ảnh đèn bên trong cũng đồng loạt đổ bóng.

 

Nơi ảnh mắt hướng tới là đường cong cắm sắc nhọn và hầu kết đang nhô lên của Hoàng Trường Minh.

 

“Um….”

 

Lam Ngọc Anhlên tiếng.

 

Lúc đang muốn nói, Hoàng Trường Minhđã xoay người đi vào trong, cửa vẫn mở, cũng không có ý định đuổi có, nhưng cũng không phản ứng với cô.

 

Lam Ngọc Anhxấu hổ, sở túi ở chỗ cổ tay, cuối cùng vẫn cởi giày đi vào.

 

Hoàng Trường Minhđi vào ngôi lên số pha, âu phục trên người sau khi đánh nhau đã có nếp nhăn, đôi chân dài buông xuống, dép lê chỉ còn mang một nửa trên chân, lung lay sắp rớt.

 

Nuốt hớp nước miếng, Lam

 

Ngọc Anh tiếp tục đi vào bên trong.

 

Dưới chân đá trúng thứ gì đó, có cúi đầu, thấy được một chiếc gối trên sô pha, nhìn lại hướng về phía trước, có một cái gối nữa, hơn nữa dưới bàn trà dường như còn có mấy tờ báo rơi tán loạn.

 

Ừm, chắc những thứ này không phải tự chạy xuống đâu nhỉ…

 

Lam Ngọc Anhnín thở nhìn anh, cẩn thận quan sát sắc mặt của anh.

 

Mặt mày âm trầm, giống như mặt nước biển vừa trải qua cơn bão không thể tĩnh lặng, hơn nữa trong mắt anh lại có một chút u oán bi thương khi làm tình không thành còn bị đánh…

 

Lại tiến thêm hai bước, Lam Ngọc Anhmới giật mình phát hiện vết thương trên mặt anh.

 

Vừa rồi lúc ở cửa ngược sáng nên cô không thấy rõ, lúc này có ánh sáng, gò má phải của anh sưng to một cục, khiến cho gương mặt góc cạnh rõ ràng của anh hơi biển đổi, nhìn thấy mà đau lòng.

 

Lẽ nào sau khi anh về không xử lý vết thương?

 

Chườm nóng một chút cũng được mà….

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK