Chương 795
Cô ngây người ra một lúc.
“Bốn năm trước, vào đêm bà ngoại em qua đời, là anh đã dùng thủ đoạn khiến anh Phong mê muội nên đã làm chút chuyện không hay với em, tuy rằng cuối cùng không có chuyện gì xảy ra nhưng anh đã chụp được ảnh, khiến hai người chia tay!” Tiêu Thành Vân nói tiếp.
“Anh nói gì?” Lam Ngọc Anh không nén nổi khiếp sợ. Tuy rằng chuyện xảy ra đã lâu rồi, nhưng nó vẫn khắc sâu trong trí nhớ của anh, mọi thứ anh đều nhớ rất rõ ràng.
“Tấm lòng của anh năm đó, em cũng biết đấy!” Tiêu Thành Vân nói đến đây thì dừng lại một lúc, biểu cảm càng phức tạp hơn so với ban nãy: “Cho nên, anh không đành lòng nhìn Lê Tuyết Trinh đau khổ, không muốn để cô ấy mất đi người chồng sắp cưới mà cô ấy yêu, tuy rằng anh biết bản thân mình rất đê tiện, làm như vậy cũng là không công bằng với em, nhưng cuối cùng anh vẫn làm vậy.”
Đúng, Lam Ngọc Anh biết tấm lòng của Tiêu Thành Vân, anh ấy thật sự rất thích Lê Tuyết Trinh.
Trong lúc tình cờ bị cô phát hiện, sau đó anh ấy cũng không giấu giếm, nói ra tất cả với cô.
Tiêu Thành Vân nói từng câu từng chữ, không hề để lộ ra chút nào là Lê Tuyết Trinh nhờ anh ấy giúp đỡ, cố tình nhận mọi trách nhiệm về mình.
“Lam Ngọc Anh, anh thật sự xin lỗi, vì những chuyện anh làm mà mọi người trở nên khó xử, bốn năm nay, anh đều cảm thấy rất có lỗi với em! Em coi anh là bạn bè vậy mà anh lại đâm sau lưng em một nhát! Em trách anh cũng được, không tha thứ cho anh cũng được, tất cả đều là do anh.” Giọng nói Tiêu Thành Vân tràn đầy áy náy, buồn bã thở dài, khi ánh mắt nhìn về phía hai người, lại cười cười: “Điều không ngờ tới chính là, bốn năm sau hai người lại có thể nên duyên, ở bên nhau một lần nữa, có lẽ ông trời đã định sẵn như vậy, lòng anh cũng dễ chịu hơn một chút!”
Lam Ngọc Anh siết chặt bàn tay. Cô vô thức quay đầu, nhìn Hoàng Trường Minh ở phía sau.
Chỉ thấy anh nhíu mày thật sâu, có vẻ như vô cùng bất ngờ với hành động của Tiêu Thành Vân, nhưng cũng không phản bác lại.
Tiêu Thành Vân thở dài một hơi, nhún vai nói: “Nói ra hết rồi, trong lòng thật thoải mái!”
Sau đó, vẫy tay với bọn họ, xoay người rời đi hoà vào màn đêm tăm tối.
Bóng dáng cao gầy kia đi càng lúc càng xa .
Lam Ngọc Anh vẫn còn còn chưa chấp nhận được mọi chuyện, cô mím môi quay về phía Hoàng Trường Minh, đúng lúc này thì ánh đèn xe sáng chói chiếu tới, tiếng xe ô tô ngày càng gần, chiếc xe MercedesBenz màu đen rất nhanh sau đó đã dừng trước mặt họ.
Tài xế xuống xe mở cửa sau ra, Đậu Đậu nhảy xuống trước gọi: “Ngọc Anh.
Lam Ngọc Anh cúi người, ôm Đậu Đậu vào lòng.
“Này, đã tối tăm thế này các cháu còn ở bên ngoài chơi trò lãng mạn gì vậy?” Hoàng Thanh Thảo ưu nhã ngồi trên xe trêu ghẹo hai người họ, sau đó ngáp một cái: “Đúng lúc có thể giao Đậu Đậu cho các cháu, cô không phải xuống xe nữa, mệt thật, về khách sạn ngủ thôi! Cải Trắng Nhỏ, ngày mai cô còn muốn đưa Đậu Đậu về nhà họ Hoàng một hôm!”
“Vâng, cháu biết rồi!” Lam Ngọc Anh gật đầu nói.
“Vậy cô đi đây!” Hoàng Thanh Thảo phất tay chào tạm biệt.
Hoàng Trường Minh nhẹ nhàng dặn dò tài xế vài câu, bảo ông ta lái xe chậm một chút.
Chiếc xe MercedesBenz nghênh ngang rời đi, Lam Ngọc Anh nhìn dáng người cao lớn bên cạnh, không nói gì chỉ cúi đầu ôm Đậu Đậu chặt trong lòng rồi đi vào biệt thự.
Thời gian không còn sớm nữa, Đậu Đậu ở nhà họ Hoàng cả ngày, trên đường về đến đây chắc đã rất mệt rồi.
Tắm rửa xong, Đậu Đậu thoải mái nằm ở trên giường rồi được Lam Ngọc Anh ru ngủ, rất nhanh sau đó đã có tiếng ngáy nhè nhẹ. Kéo kéo góc chăn đề phòng ban đêm Đậu Đậu xoay người bị lộ tay ra, Lam Ngọc Anh tắt đèn, rón rén đi ra khỏi phòng, để cửa mở, sau đó đi tới phòng ngủ bên cạnh.