Mục lục
Truyện Ôm tôi nhé cô gái nhỏ – Lam Ngọc Anh – Hoàng Trường Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 249

 

Hoàng Trường Minhmở nắp tách trà, thản nhiên cất tiếng, “Cám on.”

 

Lam Ngọc Anhdo dự muốn đi ra ngoài, giảm đốc lại gọi cô, rõ ràng là muốn cô ở lại trong phòng để phục vụ.

 

“Tổng giám đốc Hoàng, trong điện thoại ngài nói hơi đột ngột, tôi vẫn chưa kịp thông báo cho tổng giám đốc, ngài xem, có cần anh ấy đến tự mình tiếp đón ngài không?” Giám đốcxoa xoa tay, vẫn rất lo lång.

 

“Không cần phải gọi nhiều người.” Hoàng Trường Minhlắc đầu nói.

 

“Vậy… không biết lần này tổng giám đốc Hoàng đến công ty chúng tôi, là có gì muốn chỉ bảo không?”

 

“Cũng không đến mức chỉ bảo, chỉ vừa hay đi ngang qua mà thôi.” Hoàng Trường Minhđổi tư thế ngồi, lười biếng hỏi, “Không làm phiền chứ?”

 

“Không phiền, đương nhiên không phiền!” Đầu giám đốc gật đầu như đánh trống.

 

Suốt một tiếng đồng hồ, Hoàng Trường Minhđều không có ý định rời đi.

 

Dường như cũng không có điều gì quan trọng, ít nói, hầu như đều là giám đốc nói chuyện, nước trong tách trà trước mặt đã đổ thêm ba lần, lá trà trôi trên mặt nước, hơi nóng nhẹ nhàng vấn vít, có những hơi bốc lên phía trên.

 

Vào đúng lúc giám đốc cũng sắp hết chuyện để nói, điện thoại của

 

Hoàng Trường Minhvang lên.

 

Có lẽ là trợ lý Phan gọi đến, để báo cáo cho anh chuyện gì đó, chỉ nghe thấy anh cau mày nói: “Lùi lại hết thời gian hẹn gặp vào buổi họp lúc sau, bây giờ tôi không đi được.

 

Cúp điện thoại, giám đốc thận trọng hỏi, “Tổng giám đốc Hoàng nếu như ngài có việc “Không sao.” Hoàng Trường Minh thản nhiên ngắt lời.

 

Giám đốc không ngừng gật đầu, tuy nhiên trên trán đã hơi chảy môi hội, chỉ là một tiếng đồng hồ đã trôi qua, thật sự không hiểu lần này vị Phật này ghé thăm rốt cuộc là để làm gì.

 

Quả nhiên lòng vua khó đoán..

 

Lam Ngọc Anhđứng suốt cả một giờ đồng hồ, cũng không thể không nhìn sang phía anh.

 

Dường như có thể cảm nhận được ánh mắt của cô, Hoàng Trường Minhliếc mắt nhìn cô, củi đầu soạn tin nhắn.

 

Giây tiếp theo, Lam Ngọc

 

Anhliền cảm thấy tiếng rung trong túi.

 

Cô hơi nghiêng người rút ra, quả nhiên là anh gửi tới.

 

“Tôi đang đợi em suy nghĩ.”

 

Nhìn thấy những chữ này, Lam Ngọc Anhlại suýt thì bị nước miếng của mình làm sặc chết.

 

Vừa cất điện thoại đi, liền nghe thấy giọng nói trầm ổn của Hoàng Trường Minh, “Đúng rồi, giám đốc

 

Trần, hằng năm Hoàng thị đều có hợp tác với quỹ ngân sách của một vài công ty có liên quan, không biết công ty anh có hứng thủ không?”

 

“Hứng thú! Hứng thú!” Giám đốc Trần liên tục nói, trong lòng chỉ toàn sự xúc động.

 

“Vậy làm phiền giám đốc Trần, đi tìm bảng tổng kết báo cáo của quý này.” Hoàng Trường Minh gật đầu nói.

 

“Được được, tổng giám đốc Hoàng, ngài đợi một chút, tôi lập tức đi tìm cho ngài.” Ánh mắt giảm đốc gần như sáng lên, đứng phắt dậy, đặc biệt còn thận trọng dặn dò cô, “Ngọc Anh, tạm thời giúp tôi tiếp đãi chu đáo tổng giám đốc Hoàng

 

Cửa phòng khách quý đóng lại, Lam Ngọc Anhcảm thấy hơi thở trở nên nhẹ nhàng hơn.

 

Đôi chân vắt chéo của Hoàng Trường Minhhạ xuống, nửa người trên hơi nghiêng, “Bây giờ suy nghĩ như thế nào rồi?”

 

“Làm gì có ai giống anh ép người khác như thế này.” Cô cần môi.

 

“Vẫn chưa suy nghĩ kĩ? Vậy rốt cuộc là em cần bao lâu?” Ảnh mắt Hoàng Trường Minhcó chút nôn nóng.

 

“ờm… một tuần được không?” Lam Ngọc Anhyếu ớt hỏi.

 

“Lâu vậy sao?”. Vậy thì năm ngày?”

 

Hoàng Trường Minhtối sầm mặt lại, “Em xem là hàng tháng đến kinh nguyệt sao?”

 

“…” Lam Ngọc Anhxấu hổ.

 

Lại cần môi tiếp, bị ảnh mặt của anh ép bức, cô có chút muốn lên án, “Anh sao lại vậy, chuyện như này đều cần phải suy nghĩ một chút “Là đồ ngu nào nói!” Hoàng Trường Minhtức giận.

 

“Dù sao thì tôi cũng cần thời gian suy nghĩ.” Lam Ngọc Anhtiếp tục nói, siết chặt ngón tay, lại không biết lấy can đảm ở đầu ra, lẩm bẩm một cầu, “Nếu anh không đồng ý, thì thôi vậy

 

Hoàng Trường Minh từ trên ghế sofa đứng dậy, oán hận trừng mắt nhìn cô một lúc lâu, “Biết rồi!”

 

Lập tức, sải bước qua bàn sofa, đi về phía cửa.

 

Khi mở cửa ra, đúng lúc giảm đốcđang vui vẻ hoản hỉ cầm một đống báo cáo bước vào, Hoàng Trường Minhđến nhìn cũng không thèm nhìn một cái, chỉ tức giận nói một câu, “Đồ gửi fax là được!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK