Chương 1470
Hai anh em cùng vào biệt thự, có người làm nghe tiếng cung kinh ra đón, đặt dép thay trong nhà trên mặt đất rồi báo cáo: “Cậu cả, cậu út, ông chủ bảo hai cậu vào phòng làm việc, cậu hai đang ở bên trong rồi ạ!”
“Biết rồi!” Hai người đồng thanh nói.
‘Từ cầu thang đi lên phòng làm việc tại tầng hai, lúc tới gần, chợt nghe thấy bên trong truyền đến tiếng tách trà va vào tường vỡ choang.
Hai anh em đưa mắt nhìn nhau, Trần Phong Sinh giơ tay đẩy cửa ra, liền nhìn thấy Trần Phong Niên mặc một thân tây trang đang cúi đầu tiêu chuẩn quân nhân đứng thẳng trước bàn trà, mà Trần Phong Kiên thì như mới từ quân khu trở về, quân trang bình thường treo ở trên giá áo lúc này đương mặc trên người, bên cạnh còn đặt mũ quân Ông tức giận trừng mắt nhìn Trần Phong Niên, trong tay đã sờ đến chiếc tách trà thứ hai: “Phong Niên, anh nói rõ ràng cho cha, hiện tại hôn lễ bị hủy bỏ khiến bàn dân thiên hạ bàn tán xôn xao là chuyện gì hả!”
Thế đứng của Trần Phong Niên vẫn không đối, giọng điệu lạnh nhạt nói “Không phải trên báo đã đăng rất rõ rằng rồi sao”
Trần Phong Kiên nghe vậy, tách trà thứ hai trong tay vẫn may mắn thoát khỏi: “Tôi đúng là mắt mờ rồi! Hiện tại tôi đang hỏi anh đói”
“Con không muốn cưới” Trần Phong Niên không trốn tránh, giáng thêm đòn thứ hai vào vai ông Tách trà lập tức va vào vách tường, phát ra một tiếng vang thanh thúy, sau đó đoàn tụ với chiếc đã vỡ trước đó.
Trần Phong Kiên ở trong quân đội đã lâu, tính cách có vẻ nghiêm khác, răn dạy lính dưới đã thành quen, con giận nói đến là đến, lúc này nhìn thấy thái độ bình nứt không sợ mẻ của anh, mắt hổ trừng trừng.
“Bố, xin bố bớt giận trước đã!”
Trần Văn Sáng thấy thế, nhanh chóng tiến lên, mục đích chính là nói đã thay em trai mình: “Phong Niên, chuyện lân này đúng thật là em đã quá lỗ mãng rồi!”
Trần Phong Kiên thấy con trai lớn cũng mặc quân trang tiến vào, bàn tay giơ lên lại buông xuống, lồng ngực phập phồng lên xuống vài lần, một lần nữa ngồi trở lại trên ghế gỗ lim, nhưng cơn giận thì lại chưa giảm, cao giọng răn dạy: “Không muốn cưới, vậy ngay từ đầu anh muốn gì hả? Lúc trước khi hai nhà bàn đám hỏi, không phải chính anh đã đồng ý rồi sao, nay đến hẹn làm lễ cưới, anh nói hủy là hủy, anh tưởng anh là con nít lên ba đó hải!”
Trần Phong Niên tự biết không có cách nào biện giải, chỉ lấy im lăng đế ứng đối Trần Phong Sinh đi tuốt ở phía sau miễn cưỡng lên tiếng: “Có chuyện gì không thể từ từ nói được sao bố”
Nghe thấy giọng nói của anh vang lên, lúc này Trần Phong Kiên mới phát hiện con trai út của mình cũng ở đây, đột nhiên nhìn thấy bóng dáng cao ngất của anh, trên mặt ông có một chút bất ngờ, dù sao từ năm đó sau khi tin anh lén kết hôn bị nổ ra, anh đúng là nói được thì làm được, chưa từng bước chân vào nhà họ Trần nửa bước, ngay cả đêm giao thừa cũng không về nhà!
“Anh còn biết về nhà đó hả?”
‘Trần Phong Sinh đứng song song bên cạnh anh hai Trần Phong Niên, cũng là tư thế đứng thẳng: “Anh hai gọi điện thoại cho con, nói gần đây tỉm cha không tốt, bảo con trở về khám cho chat”
“Có mấy đứa con bất hiếu như các anh, trái tim của tôi sao có thể tốt lên được!” Trần Phong Kiên vẫn không vui đáp lại “Lễ cưới cũng đã hủy bỏ, nhiều lời cũng vô ích!” Trần Phong Sinh khẽ bày tỏ.
Ánh mắt Trần Phong Kiên nhất thời nhìn về phía anh: “Anh câm miệng cho tôi! Anh còn có mặt mũi đứng đây mà nói đỡ thay anh trai anh sao, anh thì tốt hơn nó ở chỗ nào? Bốn năm trước không rên lấy một tiếng đã lén kết hôn, cũng không thèm nói với người nhà một tiếng, có phải anh và anh trai anh đều đã quên còn có một ông bố già đang thở ở đây không!”
Trần Phong Sinh im lặng hai giây, sau đó nhếch môi nói: “Con ly hôn rồi”
“Anh nói cái gi?” Trần Phong Kiên chấn động.