Chương 923
“Cô Vũ” Lam Ngọc Anh nhếch miệng, hất cảm ra hiệu về phía một nơi nào đó: “Cô Tuyết Trinh đứng ở đó, chính là chị họ cô đó. Cô ta hơn cô cả về tính tình và cách nói chuyện, thậm chí cũng cao và trông xinh đẹp hơn cô rất nhiều, đúng không?”
“Tôi thừa nhậnf” Trịnh Phương Vũ chua chát nói.
Mặc dù từ nhỏ cô ta đã ghét nhất những người thích so sánh cô ta ới Lê Tuyết Trinh nhưng cô ta vẫn phải thừa nhận gương mặt của chị họ đẹp hơn rất nhiều. Cho dù cô ta có mỹ nữ, mà sánh với Lê Tuyết Trinh thì vẫn còn thua kém rất nhiều”
Lam Ngọc Anh chớp mắt, giang hai tay nói: coi trọng cô ta, huống chỉ là cô”
“Trịnh Phương Vũ đột nhiên đứng dậy khỏi ghế sô pha.
Cô ta duỗi ngón tay về phía cô hồi lâu, sững sờ không biết nên phản bác lại thế nào. Khuôn mặt nghẹn ngào vì lời nói của cô ta đỏ lên rồi chuyển sang trắng bệch, cuối cùng cầm ly sâm panh lên quay đầu tức giận bỏ đi loàng Trường Minh còn không Lam Ngọc Anh cúi đầu, tiếp tục ăn đồ ăn vặt trong đĩa.
Hoàng Trường Minh đi tới ngồi bên cạnh cô sau khi tiếp vài vị đối tác, liền nhìn thấy bóng dáng người vừa rời đi ô ta bị làm sao vậy Lam Ngọc Anh cần một miếng bánh quy socola nói: “Tới là phiền em, rồi lại bị em chọc tức cho bỏ chạy”
Hoàng Trường Minh cau mày khi nghe được câu cô nói, đuôi lông mày không khỏi nhướng lên.
Anh đặt một tay lên ghế sô pha sau lưng cô, tay còn lại duỗi về phía cô, trực tiếp nắm tay cô rồi thản nhiên bỏ phần bánh quy còn lại vào miệng, không quan tâm đến ánh mắt của người khác.
Đầu ngón tay Lam Ngọc Anh bị anh liếm ướt. Cô giật mình lau khăn vào trải bàn, cần môi trâm giọng hỏi: “Hoàng Trường Minh, anh nói thật cho em biết, trước khi gặp em, anh đã khiêu khích bao nhiêu cô gái rồi?”
“Anh sẽ không nói cho em biết” Hoàng Trường Minh nhướng mày, giọng điệu thoáng nói.
“Trước khi gặp cô, anh thậm chí chưa từng nhìn thấy một người phụ nữ nào ở bên cạnh mình, ngay cả Lê Tuyết Trinh cũng là hôn ước do gia đình đưa ra, sau khi gặp cô thì anh chỉ quan tâm đến cô, không thể không làm cho bản thân để tâm tới người nào khác nữa.
Lam Ngọc Anh ánh mắt vượt qua đám đông và dán chặt vào thân hình của Trịnh Phương Vũ, cô cố gắng nói nhỏ với anh: “Em họ của Lê Tuyết Trinh có vẻ có hứng thú với anh đí Cô ta không chỉ có hứng thú mà thậm chí còn tuyên bố rằng cô ta thích anh một cách thẳng thản.
“Đổi với anh ư?” Hoàng Trường Minh kinh ngạc.
“Anh không biết sao?” Lam Ngọc Anh nheo mắt hỏi.
“Hữ” Hoàng Trường Minh nhíu mày lâm vào trầm tư, khi cô nhắc tới chuyện này, trong đầu mơ hiồ nhớ tới cái gì đó khiến anh hơi suy tư: “Hình như là có chuyện như thế này!
Lam Ngọc Anh mở to mắt.
Hoàng Trường Minh mím môi nhìn cô đúng lúc, anh duỗi tay bóp cắm cô: “Anh cũng có chút ấn tượng. Cô ta đã đến tỏ tình với anh, nhưng anh nghiêm túc không đồng ý. Lúc đó cô ta còn chưa học tới trung học. Sau khi tốt nghiệp thì cô ta chỉ là một đứa trẻ, dựa vào mối quan hệ với Lê Tuyết Trinh thì cũng chỉ có thể coi cô ta như một đứa em gái! “
“Anh chắc chứ?” Lam Ngọc Anh nghĩ ngờ hỏi “Chắc chản và dứt khoát” Hoàng Trường Minh không tránh khỏi ánh mắt của cô, vẻ mặt kiên quyết nói Lam Ngọc Anh kéo tay anh khỏi cảm, chọc móng tay vào lòng bản tay của anh rồi chua ngoa nói: “Nhưng anh nghĩ em họ đó rất nhớ anh đó. Vừa rồi ngay khi anh rời đi, cô ta đã chạy tới chứng minh điều đó với em đấy”
Hoàng Trường Minh nắm lấy nhưng ngón tay của cô mà giữ chặt: “Nếu như Trịnh Vô Cực lại tới quấy rầy em thì cũng đừng để ý tới cô ta “Tên người ta là Trịnh Phương Vũ khóc sau khi nghe điều này.
Em họ của Lê Tuyết Trinh vừa giới thiệu bản thân với cô xong.
“Thật sao?” Hoàng Trường Minh nhíu mày, nhẹ giọng nói: “Anh không nhớ rõ Lam Ngọc Anh không biết nên cười hay Lam Ngọc Anh bất lực lắc đầu.
“Thôi, tha thứ cho anh vậy!
Anh thậm chí còn không nhớ nổi họ của người kia, rõ ràng là người này không để ý đến cô ta lắm. Lúc Trịnh Phương Vũ tiến lên chào hỏi, cô ta cũng có nhắc lại nhưng dường như anh vẫn không nhớ là ai. Lê Hoài Lâm vừa mới khỏi bệnh, thân thể vẫn đang hồi phục. Tuy cũng không mệt mỏi nhưng đã lâu như rồi không tổ chức tiệc tùng, sau hai giờ đông hồ thì bữa tiệc cũng kết thúc, các vị khách lần lượt rời khỏi khách sạn.
Sau khi chào tạm biệt Lê Hoài Lâm, Lam Ngọc Anh được Hoàng Trường Minh đỡ và bước xuống bậc thềm.