Chương 930
Khi anh ấy lại ngước mắt lên thì thấy Hoàng Trường Minh đã lấy điện thoại di động ra đang gọi cho cô Lam, trong giọng nói trầm ổn có chút mềm mại, “Ngọc Anh, em ở đâu?”
‘Với một cái gật đầu đầy kính trọng, Phan Duy rút lui một cách khôn ngoan.
Hoàng Trường Minh cúp điện thoại, bắt đầu cúi người về phía trước xem xét tài liệu. Sau đó lại vang lên tiếng gõ cửa, anh còn tưởng rắng là Phan Duy quên cái gì nên quay lại, anh chỉ nói ngắn gọn một chữ:”Vào” mà không ngẩng đầu lên. Cho đến khi người đó bước đến trước bàn làm việc, một giọng nữ vang lên trên đầu anh.
“Anh Trường Minh”
Hoàng Trường Minh cầm bút trên tay dừng lại Nhấc mắt lên liền nhìn thấy Trịnh Phương Vũ đang đứng ở bàn làm việc mỉm cười nhìn mình. Hôm nay cô ta thay một bộ âu phục giản dị, không trang điểm, trái ngược với bữa tiệc hôm đó rất chỉnh tề, đầu tóc cũng rất chỉn chu.
Hoàng Trường Minh cau mày không hài lòng nói: “Làm sao cô vào được đây?
“Vừa tồi anh cho em vào mà!” Trịnh Phương Vũ nhún vai, cố ý đóng vai xác ướp.
“Tôi đang hỏi ai cho cô vào?” Cây bút của Hoàng Trường Minh xoay người gõ lên bản.
Trịnh Phương Vũ ngồi xuống chiếc ghế đối diện, bắt đầu than thở: “Hừ, nhân viên ở đây thật phiền phức. Họ không hiểu quan hệ giữa con người với nhau. Họ thật vô lý. Không hẹn trước thì không thể cho em vào được! Làm khó em tới mức ấy giữa một đám khách hàng chứ. Anh Trường Minh, anh thấy em có thông minh không? “
Cuối cùng Trịnh Phương Vũ bày ra vẻ mặt tự mãn.
Hoàng Trường Minh nhướng mày, sau này anh sẽ xử lý lại nhân sự của mình. Anh đi lên, dựa lưng vào ghế khẽ hỏi: “Cô tới đây làm gì “Đến xem anh!” Trịnh Phương Vũ cười một tiếng, trong mắt lóe lên vẻ thích thú.
Hoàng Trường Minh dường như hoàn toàn không biết gì về những ý định của cô ta, trên mặt không hề có một tia biếu cảm nói: “Hiện tại tôi đã làm xong việc”
“Trịnh Phương Vũ lập tức không vui, bïu môi nói: “Cái gì? Em phải đợi rất lâu rồi mới được lên! Anh Trường Minh, dù sao chúng ta cũng không gặp nhau bảy năm rồi, anh đừng xa cách quát Anh Trường Minh, hôm nay là sinh nhật em, anh không định nói chúc mừng sinh nhật em sao?” Trịnh Phương Vũ nói vội vàng.
“Sinh nhật vui vẻ” Hoàng Trường Minh thờ ơ, giọng điệu chiếu lệ qua loa nói.
“Cảm ơn!” Trịnh Phương Vũ rất vui sau khi nghe điều này, thậm chí còn có một nét ngượng ngùng và ngọt ngào của một cô gái nhỏ. Phương Vũ cầm chiếc hộp cô ta mang đến và đặt nó trên bàn làm việc.
Sau khi mở ra, có một chiếc bánh trái cây trông vô cùng đẹp mắt.
Trịnh Phương Vũ tháo dao và cái đĩa ra, sau đó cố ý cắt một miếng lớn, đưa tới trước mặt anh: “Này, đây là bánh em tự làm lúc sáng đó. Chia cho anh nếm thử! “Tôi không thích đồ ngọt” Hoàng Trường Minh không đưa tay nhận lấy.
“Ấn một miếng bánh sinh nhật của em đi. Em muốn chia cho anh. Anh luôn nói sinh nhật là một ngày ý nghĩa, vậy mà một chút thể diện anh cũng không cho em được sao?” Trịnh Phương Vũ thấy anh không coi trọng sắc mặt của mình, lại cố ý lấm bấm nói: “Hôm qua em đã nói rồi. Lúc mẹ em đang nói chuyện điện thoại thì em cũng có nói là đã gặp anh rồi, mẹ cũng cho em thời gian ra nghĩa trang gửi hoa cho di!
Nghe vậy Hoàng Trường Minh mím đôi môi mỏng lại Mẹ của Trịnh Phương Vũ- Lê Hoài Phương, chị gái duy nhất của Lê Hoài Lâm, từng là bạn học thân thiết thời đại học với mẹ của Hoàng Trường Minh, nhưng mẹ anh đã chết vì băng huyết khi sinh anh, nên tự nhiên không có liên hệ dì Chỉ là dù Lê Hoài Phương định cư ở Anh nhiều năm như vậy nhưng bà ta chưa bao giờ quên tình bạn cùng lớp này, hàng năm vào ngày mất của mẹ, bà ta đều cử người đến thăm và gửi hoa. Đây cũng là sau khi Trịnh Phương Vũ đến nhưng Hoàng Trường Minh không muốn tiếp, anh không nể nang chỉ vì cô ta là em họ của Lê Tuyết Trinh ‘Nể mặt mẹ cô”
Hoàng Trường Minh nhíu mày miễn cưỡng cầm dĩa lên.Anh chiếu lệ mà cho một miếng vào miệng, rồi đặt đĩa bánh xuống.