Chương 306
Hoàng Trường Minh chau mày giải thích: “Anh lại phải bay qua mì một chuyển để giải quyết một vài việc. Nhưng lần này sẽ không quá lâu, tới đó giải quyết xong là có thể về ngay”
Đại sảnh sân bay.
Vì Hoàng Trường Minh phải đi mì nên anh qua cửa bay quốc tế, khác với cô.
Phan Duy đã giúp họ check-in xong xuôi. Lam Ngọc Anh vẫn giống như lúc tới, ôm túi xách của mình đứng đó, nhìn Hoàng Trường Minh phía trước. Anh bổng lên tiếng: “Về tới nơi rồi nhắn tin cho anh, có thể anh đang ở trên máy bay không nhận được, nhưng vẫn phải nhắn, nghe rõ không?”
“Nghe rõ rồi.” Lam Ngọc Anh gật đầu.
Hoàng Trường Minh nói tiếp: “Lúc hạ cánh cũng nửa đêm rồi, anh đã bảo Phan Duy sắp xếp, bảo anh Vũ tài xế qua đón em.”
“Ừm.” Cô ngoan ngoãn đáp.
Anh Vũ là tài xế của anh, nghe sự sắp xếp đầu ra đấy của anh, cô rất an tâm.
Cô đã xin quản lý nghỉ phép, ngày mai là thứ hai phải đi làm, cô không thể bám theo anh sang mì được.
Thời gian trôi nhanh từng phút từng giây, loa thông báo đã bắt đầu nhắc nhở.
“Qua đây.”
Hoàng Trường Minh đưa tay về phía cô.
Lam Ngọc Anh cũng nghe lời đi qua, ngượng ngùng dựa vào anh.
Loa phát thanh vẫn đang ầm ĩ nhắc nhỏ, cô giãy giụa nhưng không thể thoát ra. Cô nghe thấy anh thì thầm bên tại mình: “Buông ra cũng được nhưng em phải hôn anh một cái “
“Ở đây sao?” Lam Ngọc Anh sửng sốt nhìn anh.
“Ừm.” Hoàng Trường Minh hờ hững đáp.
Lam Ngọc Anh nhìn trái ngó phải, xấu hổ vân về ngón tay: “Nhưng ở đây đông người quá.”
“Không hôn thì không buông Hoàng Trường Minh nằm chặt cánh tay của cô ra vẻ uy hiếp.
Dưới cái nhìn chính diện với anh, cuối cùng Lam Ngọc Anh cũng nhằm mắt lại, từ từ kiếng chân lên.
Năm phút sau, cô ôm hai gò má ứng hồng, chạy qua cửa kiểm tra an ninh.
Đến tận cùng của chỗ ngoặt, Lam Ngọc Anh quay đầu lại vẫn nhìn thấy bóng Hoàng Trường Minh đứng sững ở đó. Dưới ánh đèn, anh như một người cao ngạo đầu đội trời chân đạp đất, khiến người ta không thể rời mắt.
Thứ hai, ngày làm việc.
Cả ngày đúng là chỉ toàn công việc. Ngoài giờ nghỉ trưa ra thì không có lúc nào được nghỉ. Trước khi tan làm, cuối cùng cô mới được thở một chút.
Các đồng nghiệp thích buôn dưa lê bên cạnh dĩ nhiên không rảnh. Họ bắt đầu kéo cô ra hỏi cho rõ ngọn ngành, gặng hỏi cô tuần trước xin nghỉ để làm gì, có phải cùng bạn trai đi chơi không Bỗng nhiên di động vang lên, Lam Ngọc Anh viện cớ đó thoát thân vào nhà vệ sinh nghe máy.
Nhìn màn hình, cô nhíu mày, đó là một số máy lạ.
“Alo?” Lam Ngọc Anh ngập ngừng.
Đầu kia ngừng lại mấy giây rồi một giọng nói vang lên: “Chào cô, cô là cô Ngọc Anh, Lam Ngọc Anh đúng không?”
Lam Ngọc Anh bày ra vẻ mặt khó hiểu.
Ban đầu có còn nghĩ là cuộc gọi của mấy bên cho vay tiền hay bất động sản gì đó, nhưng có vẻ lại không giống, vì ở đầu kia là một chất giọng rất dày dặn, có vẻ như là một người có tuổi, thậm chỉ là một người đàn ông trung niên.
“Dạ vâng đúng là tôi.” Cô nằm chặt di động, bất giác hỏi: “Xin hỏi, bác là Đầu kia đáp một câu: “Tôi là bố của Trường Minh.”
Cái gì?
Lam Ngọc Anh lập tức bụm chặt miệng.
Suýt nữa thì cô đã hét lên thành tiếng vì quá sửng sốt.
Nghĩ tới chuyện là bố của Hoàng Trường Minh gọi tới, Lam Ngọc Anh thiếu nước làm rớt di động. Cô phải cầm hai tay, nuốt nước bọt một lúc lâu, cuối cùng mới tìm lại được giọng nói: “Dạ vâng, không biết bác.”
“Liệu cô Ngọc Anh có thời gian rảnh gặp tôi một chút không? Sau khi hết giờ làm, tôi sẽ sắp xếp thư ký qua đón cô.”
Còn chưa đợi cô nói xong, đầu bên kia có vẻ như đã ngắt máy. Tuy rằng nghe có vẻ như đó là câu hỏi, nhưng rõ ràng ông ta đã thay cô quyết định tất cả.