Mục lục
Truyện Ôm tôi nhé cô gái nhỏ – Lam Ngọc Anh – Hoàng Trường Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 332

Hoàng Trường Minh đĩ nhiên không thể đánh trả, hơn nữa dường như sợ Hoàng Thanh Thảo chạy bằng giày cao gót sẽ trật chân, anh cũng không chạy quá nhanh, chớp mắt đã bị ăn hai củ đánh. Anh kêu mà cô cũng thấy đau theo.

“Rac.”

Cành cây trong tay Hoàng Thanh Thảo bị gãy thành hai nữa.

Lam Ngọc Anh phản ứng lại, chạy lên trước.

“Cô!”

“Ngại quá, để cháu chê cười rồi.” Hoàng Thanh Thảo ném cành cây đi, chỉnh trang lại quần áo, chớp mắt cười với cô.

“…” Lam Ngọc Anh ngây ngốc.

Trong lều được trải một lớp thảm lông dày, rất ấm, ngồi lên mềm mại cực kỳ dễ chịu.

Cuối cùng Lam Ngọc Anh nướng thêm vài xiên ngô ngọt, xếp thêm một chút salad để làm món ăn ngọt sau bữa nướng. Hoàng Thanh Thảo ăn một hơi hết hại cái, rồi mới ôm bụng nằm xuống và nói không thể ăn thêm được nữa.

Cô vẫn còn ngỡ ngàng trước cảnh Hoàng Thanh Thảo đánh Hoàng Trường Minh, không nhịn được, lên tiếng: “Cô sao ban nãy cô lại đánh Hoàng Trường Minh vậy a…”

“Hừm!” Hoàng Thanh Thảo nghe xong, ngồi bật dậy, rất giận dữ: “Thắng khốn kiếp đó! Vì muốn bắt cô ăn ít đi mà nói với cô thịt nướng không tốt cho da dẻ, ăn nhiều sẽ có nếp nhăn. Còn nói cẩn thận chủ ra ngoài nuôi nhân tình, cháu nói xem, cô có nên dạy dỗ nó không?”

lam Ngọc Anh ấp úng bày tỏ: “Vậy thì cô cũng không thể đánh anh ấy mà.”

“Sợ gì chứ. Thế là nhẹ lắm rồi, lúc nhỏ cô thường xuyên cho nó đo ván thôi.” Hoàng Thanh Thảo thản nhiên đáp.

“Dạ?” Lam Ngọc Anh bất ngờ.

“Cháu không hiểu đâu, đám con trai nghịch như quỷ ấy. Không ăn đòn không được.”

“Thế ạ?” Lam Ngọc Anh cần môi.

Cô nhìn theo cái bóng cao cao đang đứng nói chuyện với Trần Phong Sinh bên bờ sông, anh mặc bộ vest đen trông giống như đang hòa vào màn đêm. Ánh trăng sáng rũ xuống bóng hình anh đẹp như một bức tượng, nếu có thì chỉ có sự quyến rũ của một người trưởng thành.

Cô không nhịn được, nhỏ giọng phản bác thay anh: “Nhưng cháu cảm thấy, lúc nhỏ có lẽ anh ấy không giống một đứa trẻ nghịch ngợm.”

“Ha, đúng là sự nghịch ngợm của nó cũng khác những đứa trẻ bình thường. Nhưng nó nghịch ngầm, khiến người ta mệt mỏi vô cùng.” Hoàng Thanh Thảo nghe vậy, lắc đầu bật cười.

“Cải trắng, cháu còn không tin à?” Thấy phản ứng của cô, tinh thần Hoàng Thanh Thảo phơi phới: “Cô nói cháu nghe, lúc nhỏ trông nó có vẻ không hay nói chuyện, nhưng bụng dạ thì nhiều trò lầm, hơn nữa cực kỳ thích nghịch dại Cháu biết tiểu cầm thú chứ? Cháu có biết vì sao hai đứa chúng nó lại chơi với nhau không?”

“Không biết ạ.” Lam Ngọc Anh lắc đầu.

“Hai đứa nó học cùng một trường tiểu học tư lập. Mùa đông phương Bắc cực kỳ lạnh, phải âm độ ấy, trên sân thể dục có mấy chiếc xả đơn làm bằng sắt, chắc cháu biết nhỉ? Trường Minh bảo lấy lưỡi liếm cái đó đi, cực kỳ ngọt, tên ngốc nghếch tiểu cầm thủ đó lại tin thật, đi kiểm thử. Sau đó nó nói nó đi gọi giáo viên đến, kết quả tới tận lúc tan học cũng không quay lại. Cuối cùng vẫn là ông bác quét dọn vườn trường phát hiện ra, đưa tới bệnh viện. Cũng may trên đó có quét sơn bảo vệ, nếu không chẳng biết lưỡi của tiểu cầm thủ thiếu mất bao nhiêu miếng thịt nữa.”

“Trời ạ!” Lam Ngọc Anh không khỏi kêu lên.

Trải qua chuyện ấy mà hai người họ vẫn là bạn tốt như bây giờ, chắc chắn là tình yêu đích thực.

“Chuyện ấy đã là gì.” Hoàng Thanh Thảo khẽ cười, nói với cô: “Hồi nhỏ Trường Minh bày nhiều trò lầm. Hình như lúc nó đi học lớp mẫu giáo, chẳng phải buổi trưa sẽ ngủ tại trường sao?

Nó còn nhân lúc mọi người đang ngủ, lấy kéo cắt bím tóc của một bạn nữ. Cô bé đó tỉnh dậy khóc ầm lên, cả trường cũng sụp đổ vì tiếng khóc ấy. Vì chuyện này, cô đã phải xin lỗi bố mẹ người ta bao nhiêu lần rồi. Còn cả lúc học tiểu học, bạn cùng bàn không cho nó chép bài. Kết quả nó cắt một lỗ to tướng trên cặp sách của người ta, hại người ta hôm sau mất sách bị giáo viên màng, còn bị phạt đứng. Mấy chuyện kiểu này quá nhiều, chẳng đếm hết được.

“…” Lam Ngọc Anh hơi ngơ người.

Cô nghi ngờ những gì mình nghe thấy, càng nghi ngờ không biết tại minh có vấn đề gì không.

Hoàng Thanh Thảo nghĩ ra chuyện gì đó bèn hỏi cô: “Còn nữa, cháu biết vì sao nó không biết bơi không?”

“À.” Lam Ngọc Anh gật đầu, nghĩ một chút rồi trả lời: “Hình như anh ấy có nói từng ngộp thở trong bồn tắm một lần.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK