Mục lục
Truyện Ôm tôi nhé cô gái nhỏ – Lam Ngọc Anh – Hoàng Trường Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2173

Trần Văn Sáng nghe xong lời nói của cô ấy mới hiểu rõ ràng, thở phào nhẹ nhốm. Nhưng một giây sau, lại hít sâu một hơi.

Trên người Lý Lan Hoa chỉ quấn cái khăn tắm, tóc dài ẩm ướt dịu dàng ngoan ngoãn rủ xuống, từ cổ hướng xuống xương quanh xanh và đầu vai, cũng hiện ra trong tâm mắt, mặt trên còn có những giọt nước chưa được lau khô.

Trần Văn Sáng thuận theo nhìn xuống, chính là làn da thổi qua liền phá của cô ấy.

Anh ta kiềm chế lại bản thân, ánh mắt dời đi trên người cô ấy rồi nhìn qua trong phòng tắm, lòng bàn tay an ủi trên lưng của cô ấy: “Đừng sợ, con gián đã rơi vào bên trong ống thoát nước rồi.”

Cái võ nhè nhẹ này càng làm cho yết hầu của anh ta khô căn lại.

Lý Lan Hoa không dám quay đầu nhìn, chỉ ôm chặt lấy hắn cường tráng thân eo.

Cô ấy cảm giác mình đã bị dọa bể mật, lòng còn sợ hãi than: “Đợi lát nữa chú có thể ngủ chung với cháu hay không? Cháu vẫn còn sợ hãi…”

“..” Trần Văn Sáng cuống họng phát khô.

Thấy anh ta cũng không có trả lời, Lý Lan Hoa sốt ruột hỏi: ‘Chú nhỏ?”

Trần Văn Sáng bất đắc dĩ trả lời: “Ừ”“

Lý Lan Hoa nghe thấy anh ta đáp ứng, tâm tình thấp thỏm lập tức bình tĩnh lại không ít: “Ô hô, vậy thì tốt quá.”

Cô ấy vừa nói, vừa chen chen vào trong lồng ngực của anh ta.

Trần Văn Sáng cũng phí rất nhiều công sức mới đẩy thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn trong ngực mình ra, nhìn xem cô ấy, giọng nói khàn khàn: “Lan Hoa, cháu trước tiên mặc quần áo đi đã.”

“..” Lý Lan Hoa cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng như ráng chiều.

Vừa rồi cô ấy quá mức kinh hãi cho nên quên luôn cả việc trên người chỉ quấn mỗi cái khăn tắm.

Lý Lan Hoa thẹn thùng: “A…’ Trần Văn Sáng đưa áo ngủ nam cho cô ấy rồi kéo lại cửa phòng tắm, dường như là lo lắng cô ấy lại bị sợ hãi nên cũng không hề rời đi, mà đứng ở bên ngoài.

Cách cánh cửa thủy tỉnh, anh ta có thể nhìn thấy hình dáng mơ hồ, cô ấy cũng có thể nhìn thấy hình dáng to lớn bên ngoài.

Phòng ngủ chính, Lý Lan Hoa ngồi ở trên giường lớn.

Không giống với phòng trọ, đây là chỗ ngủ thường xuyên của anh ta, bên trong ga giường đệm chăn ở giữa đều có hooc môn nam tính đặc biệt của anh ta, rất nông nặc, phảng phất ở chóp mũi.

Lý Lan Hoa mặc áo ngủ rộng lớn của phái nam, ngồi xếp bằng dựa vào đầu giường xoa xoa tóc.

Phòng ngủ chính rất lớn, phòng đọc sách và phòng ngủ được thiết kế cùng một chỗ.

Bên cạnh bàn đọc sách có võ một cái cửa sổ sát đất, Trần Văn Sáng lúc này đang ngồi trên ghế sa lon, hướng ra phía ngoài thâm trầm bóng đêm để hút thuốc.

Anh ta cũng đã tắm xong, đổi lại áo ngủ, dây lưng buộc lấy bên hông.

Trần Văn Sáng đang cúi mặt nhìn xuống, tóc của anh ta rất ngắn, lại đen như mực, vừa tắm xong nên nhìn qua có chút cứng rắn, vừa sạch sẽ lại gọn gàng, đôi chân dài hơi cong xuống ngồi trên sa lon, có lẽ là do ở trong quân ngũ đã nhiều năm nên cái eo thẳng tắp, bả vai cũng không có dựng thẳng, có chú hương vị nam tính không thể diễn tả bằng lời ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK