Mục lục
Truyện Ôm tôi nhé cô gái nhỏ – Lam Ngọc Anh – Hoàng Trường Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 73

 

Thật ra cô cũng cảm thấy rất thú vịt “Nhưng tôi cũng rất đói…… “Không sao, tôi cho em ăn.”

 

Sau đó, Lam Ngọc Anh chưa kịp phản ứng gì, đã thấy anh ta lấy ra một túi giấy nhôm và dùng răng cần vỏ ngoài để mở nó ra.

 

Đêm đó, hai người đã làm chuyện đó ngay trong bếp rồi mới trở về phòng ngủ.

 

Thứ hai đã đến, Lam Ngọc Anh bắt xe đến bệnh viện như thường lệ sau giờ làm việc.

 

Cô bước vào phòng bệnh nhưng không thấy bà nội đâu, lại thêm một bệnh nhân mới vào nằm trên chiếc giường vốn là của bà, cô còn tưởng rằng mình đã đi nhầm phòng, nhưng ông già bị bệnh phổi ở giường bên vẫn còn đó.

 

Lam Ngọc Anh lo lắng tìm khắp các phòng vệ sinh từ trong ra ngoài và cả hành lang, vẫn không thấy bà đầu, cô sợ hãi hoảng loạn không biết phải làm như thế nào. “Bác sĩ Từ, bà nội tôi đâu rồi?”

 

Lam Ngọc Anh lao vào phòng khám của bác sĩ chuyên khoa và liên tục chất vấn: “Tại sao bà ấy không có ở trong phòng, y tá cũng không thể nói cho tôi biết! Tôi đã thanh toán hết các khoản chi phí y tế còn nợ và tôi cũng đã trả tiền phẫu thuật. Các người đã nói rằng sẽ lo cho bà ấy chu đáo cơ mà? Bà tôi đâu rồi?… “Cô Lam, đừng lo lắng quá! Bác sĩ Từ đứng dậy an ủi, “Bệnh viện này còn có nhiều người lớn tuổi, đừng kinh động đến họ. Bà của cô mới được chuyển đến khu VIP rồi.” “Hả? Làm sao có chuyện đó được?! Lam Ngọc Anh cau mày hiển nhiên là không tin.

 

Dù cô đã thanh toán đầy đủ phí phẫu thuật bằng toàn bộ số tiền cô có, nhưng việc chuyển bà đến khu VIP hoàn toàn nằm ngoài khả năng của cô. “Tôi sẽ đưa cô đến đó ngay bây giờ

 

Lam Ngọc Anh vẫn còn hoài nghi khi cùng vị bác sĩ đi thang máy lên tầng của khu cấp trên.

 

Bác sĩ Từ mở cửa phòng bệnh, bên trong chỉ có một giường bệnh duy nhất, bà nội đang nằm trên đó, không biết có phải do môi trường tốt hay không, bà đang ngủ rất ngon lành, sắc mặt hồng hào đầy sinh khí.

 

Lam Ngọc Anh lại chớp mắt kinh ngạc.

 

Cô nhìn lại căn phòng khi bước vào cửa, trong phòng bệnh này còn có cả một phòng tắm riêng biệt và chiếc TV to đùng treo trên tường, trông nó không giống một phòng bệnh mà giống một ngôi nhà dân hơn. Bệnh nhân dĩ nhiên cũng sẽ cảm thấy thư thái khi sống tại đây.

 

Lam Ngọc Anh sững sờ “Chuyện này… là sao?” “Tất cả đều do cậu chủ Hoàng sắp xếp. Bác sĩ Từ trả lời.

 

Cậu Hoàng?

 

Trái tim Lam Ngọc Anh lại rung động dữ dội. “Hoàng Trường Minh ư?” Cô muốn hỏi lại để xác nhận. “Chính là anh ấy!” Bác sĩ Từ gật đầu, thái độ hoàn toàn khác với lúc trước, “Mọi chi phí của phòng bệnh, anh ấy đều đã thu xếp xong, cô Lam, sau này nếu có yêu cầu gì thì xin cứ nói thẳng với tôi

 

Cánh cửa phòng đã đóng lại, nhưng trong lòng Lam Ngọc Anh vẫn chưa thể bình tĩnh lại.

 

Cô vội vã tìm chiếc điện thoại trong túi xách để gọi cho Hoàng Trường Minh.

 

Đây là lần đầu tiên cô chủ động gọi điện cho anh.

 

Sau khi đường dây được kết nối, điện thoại đổ chuông vài lần trước khi kết nối. “Có chuyện gì?”

 

Lam Ngọc Anh chợt nhận ra mình vẫn còn đang ngẩn ngơ, cô ngượng ngùng: “Ừm,… là tôi!”

 

Phía Hoàng Trường Minh không hề phát ra tiếng động, đợi mấy giây sau, anh ta có chút sốt ruột khi thấy cô không có động tĩnh gì, liền nói: Nếu không có chuyện gì thì cúp máy là được rồi.” “Đừng!” Lam Ngọc Anh vội vàng ngăn lại, lắp bắp: “Bây giờ anh đang ở đâu vậy?” “Một câu lạc bộ bắn súng trên trung tâm hội nghị.”

 

Đường hơi tắc, phải nửa tiếng sau Lam Ngọc Anh mới đến được câu lạc bộ.

 

Bên ngoài cửa trung tâm hội nghị toàn là những chiếc xe sang bắt mắt, cô chợt nhìn thấy chiếc Land Rover màu trắng với năm số 8.

 

Đó dĩ nhiên là xe của Hoàng Trường Minh. Lam Ngọc Anh liền đi tới quầy lễ tân nói tìm anh, người quản lý đích thân đưa cô đến cho anh ta, nói: “Cô Lam, xin mời!”

 

Dường như từ khi gặp Hoàng Trường Minh, những người xung quanh đều tỏ ra kính nể cô.

 

Lam Ngọc Anh có chút không quen, vội lắc đầu nói: “Cảm ơn.”

 

Địa điểm tổ chức là trong nhà nhưng ngoài trời lúc này cũng có rất nhiều người đang mặc trang phục chuyên nghiệp.

 

Có người quản lý dẫn đường,

 

Lam Ngọc Anh dễ dàng tìm thấy Hoàng Trường Minh. Bộ vest và đôi giày lúc bình thường khác hẳn bộ quần áo ở nhà tràn đầy sức sống. Trang phục của anh ta hôm nay có màu xanh đậm hoang dã, một chiếc kính râm to bè treo trước sống mũi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK