Mục lục
Truyện Ôm tôi nhé cô gái nhỏ – Lam Ngọc Anh – Hoàng Trường Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2084

“Cháu đâu có uống bao nhiêu!”

Lý Lan Hoa mạnh miệng phản bác.

Có thể vì cảm thấy chột dạ, cũng có khi do men rượu bốc lên, hai chân cứ thấy run lẩy bẩy bất an, may mắn bị anh †a ép dựa lên vải bạt của lầu mới không lảo đảo té bổ nhào.

Không khí tĩnh lặng.

Giằng co trong thinh lặng, cứ như hai pho tượng.

Trần Văn Sáng ánh mắt tối tăm nhìn cô ấy.

Tròng mắt đen của anh ta thật sự quá sâu, quá tối, nhất là khi nhìn chăm chằm một ai đó, sẽ khiến người ta có cảm giác từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài đều bị con người này nhìn thấu cả.

Lý Lan Hoa nhanh chóng không đấu lại nổi, mím môi: “Chú thả cháu ra được không?”

Trần Văn Sáng bất động.

“Chú mau thả cháu ra!

Lý Lan Hoa có hơi bốc hỏa.

Vươn tay cố hết sức đẩy anh ta ra, nhưng người đó vấn cứ sừng sừng không lay chuyển, trái lại nhiệt độ nóng hổi thấu qua lòng bàn tay khiến từng đầu ngón tay cô cứ mãi run lên.

Cô ấy cố hết sức giữ vững bình tĩnh, hai hàm răng nghiến chặt vào nhau: “Chú nhỏ, trước mặt bao nhiêu người mà chú kéo cháu đi thẳng ra ngoài như vậy thì sẽ khiến người khác nghĩ nhiều đấy. Anh Tuấn Kiệt chắc đang lúng túng lắm, cháu đi về đây!”

Nghe thấy mỗi lần mở miệng là cô ấy cứ gọi mình “chú, chú, chú”, gương mặt tuấn tú của Trân Văn Sáng nhuộm đầy mây đen, bất kỳ lúc nào sấm sét mưa dông cũng chực chờ đổ xuống.

Trở về làm gì?

Cùng tên đàn ông khác tiếp tục uống rượu giao bôi ư?

Trong phổi Trần Văn Sáng nghẹn ứ, dường như có một ngọn lửa ghen tị đang bùng cháy.

Trái táo trên cổ nhếch lên nhếch xuống một cái, vẫn cảm thấy nóng hừng hực, hừng hực như trước. Ngọn lửa này bùng phát cực kỳ dữ dội, đến mức khiến trước mắt anh ta cũng bị nuốt chửng bởi nó.

Lý Lan Hoa thấy anh ta từ nãy đến giờ vân không nhúc nhích tí nào, lại chẳng nói chẳng rằng, khiến cô ấy tức tối trừng anh ta: “Chú nhỏ, chú có nghe cháu nói không? Chú có thể thả cháu ra trước được hay không? Cháu…”

Câu nói kế tiếp bị chững lại.

Trần Văn Sáng bỗng dưng hôn lấy cô.

“Ưml”

Cô ấy chỉ biết hô lên một tiếng, mắt trợn to.

Trần Văn Sáng vươn tay nhấc cằm cô ấy lên, đôi môi mỏng trùm hẳn lên bờ môi của cô.

Đây không phải là một nụ hôn nhẹ, mà là một nụ hôn rất sâu, ngấu nghiến đến mức cô ấy thấy môi mình đau đớn, dường như mang ý nghĩa trừng phạt vậy.

Cả người Lý Lan Hoa như bị điện giật.

Cảm giác tê tái len lỏi từ lòng bàn chân lên thẳng đỉnh đầu, men rượu dường như càng bốc lên nhiều hơn nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK