Chương 199
“Ổ, cái này” Hoàng Trường Minh nằm lại bút, trong mắt có thứ gì đó xẹt qua mà người khác không biết được, giọng điệu nhạt nhẽo: “Có thể là Phan Duy đã quên giải thích cho em rồi.”
“Nếu mối quan hệ của chúng ta đã kết thúc, tôi nghĩ tôi không thể nhận lấy số tiền này của anh nữa. Vì vậy… thẻ này tôi sẽ trả lại cho anh.”
Lam Ngọc Anh nói xong, hít một hơi thở dài rồi liền rút tay về.
“Cô đến là vì cái này?” Hoàng Trường Minh nhìn cô chẳm chẳm.
“Còn có…” Lam Ngọc Anhnuốt nước bọt
Trong ánh mắt nhìn chằm chằm của anh, cô lấy ra hai thứ khác từ trong túi xách: “Chìa khóa và chiếc vòng cổ này…”
Không giống như tấm thẻ vừa rồi, lúc buông tay chiếc chìa khóa, cô lại cảm thấy vô cùng khó khăn.
Dường như có một sự mát mát giữa lông mày và mắt của Hoàng Trường Minh, nhưng lại có vẻ anh không có bất kỳ cảm xúc nào.
Giọng anh thờ ở “Tôi chưa bao giờ lấy lại những thứ tôi đã cho. Nếu em đã không muốn, xin vui lòng ra cửa rẽ phải, ở cửa có một thùng rác ở đó!”
“Vậy tùy anh xử lí..” Lam Ngọc Anhnhẹ nắm tay.
Hoàng Trường Minh hừ lạnh một tiếng, cánh tay đột nhiên nhấc lên, mặt dây chuyền nạm kim cương trực tiếp rơi xuống đó.
Ở trong thùng rác bên cạnh anh.
Nó tạo ra một âm thanh ngột ngạt như khi cô đối diện với anh.
Lam Ngọc Anhhơi mở to mắt, nhưng cô cũng không có ngạc nhiên, hoàn toàn giống như đã quen với phong cách làm việc của anh.
Chỉ nhìn món đồ xa xỉ đắt tiền kia bị anh coi như rác rười, cô không tiếc rẻ, đơn giản là cô đã từ bỏ.
Không còn sợi dây chuyền, mà cô cũng không thể nhặt nó lên như lúc đó, vì vậy cô nắm chặt ngón tay của mình: “Xin lỗi vì đã làm phiền anh Hoàng”
Lâm Ngọc Anh nói xong liền muốn xoay người rời di.
“Lam Ngọc Anh, em thật sự không suy nghĩ kĩ một chút được sao?”
Lam Ngọc Anhdừng lại và ngước mắt lên, đôi mắt kia của anh vẫn đen và sâu chưa hề rời khỏi cô.
Đương nhiên là cô biết anh đang ám chỉ điều gì.
Lúc anh nói, trong lòng cô một cảm giác mất mát trào dâng, đồng thời lại sinh ra mâu thuẫn và chống
Lam Ngọc Anhđứng lưng thẳng lên một chút, cô không nói, nhưng thái độ im lặng và vẻ mặt của cô đã giải thích tất cả mọi thứ.
Khi cô quay người chuẩn bị đi tới cửa, giọng nói trầm ổn của Hoàng Trường Minh lại vang lên, mang theo vẻ u ám không thể che giấu, “Lam Ngọc Anh, tôi cũng có thể sử dụng một số biện pháp để ép buộc em tiếp tục ở bên cạnh tôi như trước đây.
Lam Ngọc Anh lại phải dừng bước chân.
“Anh… Cô quay đầu, nghiến răng nghiến lợi nhìn anh.
Đúng là, không có một chút giả dối nào trong lời nói của anh, anh hoàn toàn có thể làm được điều đó.
Người dân không đấu tranh với quan chức quan chức không đấu tranh với thương gia. Anh muốn thử gi đó thì chắc chắn anh sẽ đạt được,
Trước anh, cô bắt buộc phải chủ động đi cầu xin anh…
Dường như cảm giác tuyệt vọng đã quay trở lại. khi Lam Ngọc Anhđang tràn đầy tức giận không biết trút giận ở đâu, thì nghe thấy anh đột nhiên khẽ nói một câu, “Chỉ là tôi không muốn làm như vậy”
“…” Cô sững sờ.
Dường như trái tim cô ngập tràn sự hỗn loạn.
Đột nhiên ngoài cửa có hai tiếng “cộc” và sau đó dường như là cấp dưới của anh, cất giọng rất kính cần: “Ngài Hoàng, cuộc hộp đại hội cổ đông sẽ sớm bắt dau!”
Lam Ngọc Anh quay lại và rời đi.
Mặt trời mọc và lặn, thời gian mỗi ngày đều trôi qua.
Kết thúc công việc, Lam Ngọc Anhra khỏi tòa nhà văn phòng, khi cô chuẩn bị ra lối đi, chiếc xe Jeep gần mác quân đội đã lái đến trước mặt cô.