Chương 386
Lam Ngọc Anh gật đầu và thở phào nhẹ nhõm.
Thấy chân mày anh vẫn đang cau lại, cô đoán được điều gì đó liền mím môi: “Hoàng Trường Minh, có phải là ba anh kêu anh đi thăm cô ấy không?”
“Ừ.” Hoàng Trường Minh không có phủ nhận.
Cô đoán không sai, ba anh đích thực là có yêu cầu anh phải nhanh chóng đến bệnh viện, hơn nữa còn nổi trận lôi đình.
Lam Ngọc Anh rũ mắt xuống một lúc lâu, mới nói: “Hoàng Trường Minh, anh đi đi!”
“Anh không đi.” Hoàng Trường Minh cau mày.
“Nhưng ba anh đã kêu anh đi, cô ấy chắc hẳn cũng muốn gặp anh…” Lam Ngọc Anh trầm giọng và tiếp tục nói: “Hơn nữa, không phải anh có thể trở về nhà họ Hoàng cũng là nhờ sự giúp đỡ của cô ấy sao?”
Hoàng Trường Minh đưa tay nâng cắm cô lên: “Em không ghen sao?”
“Không ghen…” Lam Ngọc Anh không còn cách nào ngoài nhìn đi chỗ khác, trả lời có chút trái với lương tâm.
“Nói dối!” Hoàng Trường Minh hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên là không tin, lại ném ra một câu như ngày hôm qua: “Trừ phi chúng ta cùng nhau đi.”
Lam Ngọc Anh cau mày.
“Nếu em không đi, anh cũng sẽ không đi!” Hoàng Trường Minh nói thắng.
Thấy anh không có ý nói đùa, Lam Ngọc Anh mím môi: “Được, vậy em đi cùng anh…
Vào bếp nấu nhanh hai tô mì, hai người ăn xong liền thay quần áo đi ra ngoài.
Trong quá trình đi xuống lầu, Lam Ngọc Anh không ngừng rũ mắt xuống, hàng mi cong rủi xuống dưới mắt, tựa hồ như đang ẩn chứa tâm sự.
Khi mở cửa xe, một cánh tay đã chặn lại.
Lam Ngọc Anh kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy đôi mắt sâu thăm của anh đang chăm chú nhìn mình.
“Ho?”
Hoàng Trường Minh nhíu mày hỏi: “Đang suy nghĩ gì đấy?”
“Không có nghĩ gì hết.” Lam Ngọc Anh lại cụp mắt xuống và lắc đầu.
Hoàng Trường Minh không nhúc nhích, vẫn giữ nguyên tử thể đó.
Lam Ngọc Anh bất lực nên ngẩng đầu lên, ngập ngừng nói: “Hoàng Trường Minh, có phải là em… đã phá hoại hạnh phúc của người khác không?”
Tình yêu luôn coi trọng thứ tự trước sau, trước khi có quen biết Hoàng Trường Minh, anh đã có hôn ước với vị hôn thể, đây là một sự thật không thể phủ nhận, không cần biết anh có tình cảm với người kia hay không, nhưng dường như cô là người đến sau…
Cuộc đối thoại của hai người trong quán cà phê ngày hôm qua, cho cô nghe một chữ cũng không bỏ sót, đối với vị hôn thê của anh mà nói đây là một loại tổn thương sâu sắc, e là vì có sự xuất hiện của cô nên mới làm ra chuyện cực đoan như vậy.
Hai tay Lam Ngọc Anh buông thống hai bên, từ từ siết chặt lại.
Hoàng Trường Minh cau mày không trả lời cô, chỉ tiến lên một bước, cúi người hôn lên môi cô.
Cô rất giật mình, không ngờ anh lại hành động như thế này.
Đưa tay đẩy anh ra, nhưng thay vì bị đẩy ra, anh lại hôn cô sâu hơn.
Tách hai hàm rằng cô ra, hôn cho đến khi hít thở không thông, thân thể cô sắp mềm nhũn trong vòng tay anh, Hoàng Trường Minh mới buông ra, sờ lên khỏe miệng ướt nhẹp của cô: “Bây giờ còn nghĩ như vậy nữa không?”
“Không nữa…” Lam Ngọc Anh lắc đầu khi đôi mắt vẫn còn đang mơ màng.
Hoàng Trường Minh hài lòng gật đầu, đưa cô vào trong ô tô rồi giúp cô thắt dây an toàn.
Lam Ngọc Anh nhìn bóng dáng cao lớn của anh đi vòng qua đầu xe bên kia, cô chạm vào đôi môi hơi sưng vừa hôn xong.
Thật là đáng ghét quá đi! Dám dùng nhan sắc để dụ dỗ người ta…
Chiếc Land Rover màu trắng đang chạy trên cầu vượt, hôm nay chủ nhật nên không bị kẹt xe, xuống cầu, rất nhanh đã đến một bệnh viện tư nhân đắt tiền.
Từ cổng chính đi thẳng vào tòa nhà nội trú phía sau, có chỗ đậu xe miễn phí, chiếc Land Rover dừng lại.
Phanh tay được kéo lên và tắt động cơ xe.
Lam Ngọc Anh quay đầu nhìn sang: “Hoàng Trường Minh, anh đừng tiếp tục nhìn chăm chăm em nữa mà.”
Hoàng Trường Minh hơi nhưởng mày.