Chương 447
Nguyễn Phong mang di vật của bà ngoại lên, nghiễm nhiên đứng bên cạnh Lam Ngọc Anh, nhìn sang Hoàng Trường Minh nói tiếp: “Chuyện hậu sự của bà tôi đã lo xong xuôi cả. Bà đã sớm yên nghỉ rồi, vậy nên không cần làm phiền đến tổng giám đốc Minh nữa. Nếu như tổng giám đốc Minh nhất quyết muốn đi thăm viếng, chúng tôi cũng không có ý kiến gì. Mộ của bà đặt ở dưới quê.
Hoàng Trường Minh như bị thứ gì đó kích thích liền buông tay Lam Ngọc Anh ra.
Anh suýt nữa quên mất vẫn còn có Nguyễn Phong ở đây.
Đột nhiên cảm thấy bản thân thật nực cười, Hoàng Trường Minh đứng đờ đẫn, đồng tử co lại.
Lam Ngọc Anh vội đưa cánh tay bị anh giữ lúc nãy ra sau lưng, trên cánh tay vẫn còn lưu chút hơi ấm của anh. Cô cố gắng đứng thẳng lưng, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của anh: “Hoàng Trường Minh, anh còn việc gì nữa không? Nếu không, tôi còn phải mở cửa vào nhà.
Hoàng Trường Minh miễn cưỡng tránh sang bên cạnh nửa bước.
Lam Ngọc Anh lấy chìa khóa ra mở cửa, Nguyễn Phong cũng đi theo vào trong, chỉ còn lại một người cô độc lẻ loi đứng ở bên ngoài.
Cửa vừa đóng lại, tiếng bước chân đi xuống lầu cũng vang lên.
Nguyễn Phong rót một cốc nước ấm từ trong bếp đi ra.
Dùng tay thử độ nóng của cốc, hiện giờ Lam Ngọc Anh không được uống nước quá lạnh. Anh đi vào phòng khách, nhìn thấy cô từ lúc bước vào nhà luôn ngồi trên ghế sofa, ánh mắt vô hồn, đến lúc anh đặt cốc nước trước mặt, cô mới có chút phản ứng.
Lam Ngọc Anh đỡ lấy cốc nước, không muốn uống, nhưng dường như nghĩ đến điều gì đó, lại đưa lên uống từng ngụm nhỏ.
Nguyễn Phong nhìn ánh đèn vàng ấm áp chiếu lên khuôn mặt cô, tuy không đành lòng nhưng vẫn phải hỏi: “Ngọc Anh, đứa bé trong bụng em định làm thế nào?”
Lam Ngọc Anh bỗng trở nên hoảng loạn. “Em định giữ nó lại sao?” Nguyễn Phong nhẹ hỏi “Em… Cô mở miệng, dáng vẻ không biết phải làm gì. “Hay là phá thai?” Nguyễn Phong tiếp tục hỏi.
Lam Ngọc Anh mở to mắt, hoảng loạn lắc đầu.
Nguyễn Phong thấy vậy, chỉ thở dài: “Ngọc Anh, tối qua ở trên tàu em đã không ngủ được rồi, bác sĩ nói em cần nghỉ ngơi nhiều hơn. Ngủ sớm đi.” “Vâng.” Lam Ngọc Anh gật đầu, cô thực sự rất mệt mỏi. “Có chuyện gì thì gọi anh, anh ở ngoài phòng khách. Đợi em ngủ rồi anh mới đi, nếu không anh không yên tâm.
Nguyễn Phong nói xong nhìn thấy bộ dạng cô căng thẳng, biết cô đang lo sợ điều gì đó, anh nói thêm: “Nếu em không yên tâm có thể khóa trái cửa lại.” “Em không có ý này.” Lam Ngọc Anh ngượng ngùng.
Cô đứng lên đi vào phòng ngủ, lúc đóng cửa nhìn thấy Nguyễn Phong ngồi trên ghế sofa nhìn cô mỉm cười.
Tuy không còn để bụng thái độ thất lễ của Nguyễn Phong tối hôm đó, nhưng cô vẫn lặng lẽ khóa cửa lại, cũng không tắm rửa nữa, thay bộ đồ ngủ rồi lên giường nằm.
Lam Ngọc Anh nhắm mắt lại, đầu óc bỗng nặng nề. Từ khi bà ngoại mất, cô tiều tụy đi rất nhiều.
Tuy sau đó thiếp đi rất nhanh, nhưng đêm nay cũng không hẳn là yên giấc.
Ngày hôm sau, Lam Ngọc Anh thức dậy từ lúc sáu giờ sáng, cô vẫn nằm lại trên giường hơn ba mươi phút mới lê mình dậy thay quần áo. Mở chốt cửa, nghe thấy âm thanh hình như phát ra từ trong bếp, cô giật mình.
Nín thở bước đến, cô sửng sốt: “Anh Phong… Tối qua anh không đi sao?”
Âm thanh phát ra là từ quạt thông gió, Nguyễn Phong đang đứng trước bếp, vẫn mặc bộ quần áo tối qua. Tay áo với vạt áo đều nhăn cả rồi, chắc là do nằm ngủ trên ghế sofa cả đêm. “Ngọc Anh, em tỉnh rồi à?”
Nguyễn Phong tắt quạt thông gió, đi về phía cô: “Ừ, tối qua anh không đi. Nhìn thấy em như vậy, anh không yên tâm, nên ngủ tạm trên ghế sofa ở phòng khách. Cũng may, thoải mái hơn chỗ lúc mình đi diễn tập nhiều.”
Nguyễn Phong nói xong, lại thúc giục cô: “Ngọc Anh, em đi tầm trước đi, anh làm bữa sáng, có cháo với trứng rán. Trứng anh chỉ cho thêm ít dầu oliu, ăn sẽ không bị ngán.
Tuy tối qua hai người đã ăn ở ngoài rồi, nhưng cô vẫn không ăn được bao nhiêu. Một bát cơm trắng chỉ ăn được một nửa, nên anh ở lại là vì muốn nấu cho cô mấy món dinh dưỡng. Dù gì cô cũng đang mang thai, cần phải bổ sung chất dinh dưỡng.
Trước mắt Lam Ngọc Anh bỗng nhiên hoảng hốt.
Cảnh tượng một bóng dáng cao lớn đeo chiếc tạp dề như vậy, vào một buổi sáng nào đó cô đã nhìn thấy cảnh tượng giống như vậy khi bước vào phòng bếp. Người đó làm ra món ăn đen sì không phân biệt nổi là gì, hỏi cô có ngon không. Cô liền nói ra sự thật thì bị người đó giận dỗi bỏ đi… “Ngọc Anh?” Nguyễn Phong gọi cô