Mục lục
Truyện Ôm tôi nhé cô gái nhỏ – Lam Ngọc Anh – Hoàng Trường Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1088

Nguyễn Phong đã kết hôn nên có thể bỏ qua, Lê Văn Nam thì vẫn luôn ở Sài ‘Gòn, không thể không mời, về phần Diệp Tấn kia, tuy rắng anh ta chưa từng thật sự biếu hiện điều gì quá đáng trước mặt hai người, nhưng những gì giấu trong suy nghĩ của kiểu người như thế mới khiến người ta khiếp sợ nhất. Nói gì đi nữa, trong lòng Hoàng Trường Minh không hề tha thiết chuyện mời người đó đến hôn lễ.

“Đúng rồi!” Vẻ mặt của Lam Ngọc Anh kiên định, gật đầu.

Cô còn kiên nhẫn giải thích cho anh nghe: “Em và Diệp Tấn đã hứa với nhau rồi, đến lúc em kết hôn, anh ấy nhất định sẽ giành thời gian đến tham dự hôn lễ!”

‘Vẻ mặt của Hoàng Trường Minh vẫn khó ở như vậy, anh nhìn chảm chăm vào đống thiệp mời Lam Ngọc Anh có chút mệt mỏi, nhanh chóng đưa tay che đi cái ngáp thật lớn “Mệt rồi sao?”

Cô gật đầu, từ lúc mang thai, so với bình thường cô vô cùng thèm ngủ, vừa mới ngồi chăm chú một lúc mà đã muốn chợp mắt rồi, lúc mi mắt đã trở nên nặng tru, cô bất đắc dĩ đặt bút xuống: “Em hơi mệt một chút, ông xã, để mai tính tiếp đi, chúng ta về phòng đi ngủ trước nhé!”

“Ừm” Hoàng Trường Minh gật đầu, hai tay vươn ra đỡ cô dậy khỏi ghế.

Lam Ngọc Anh vịn lấy bản tay to lớn của anh, ngước mắt lên cười ngọt ngào, Cô vừa dụi mắt vừa đi về phía cửa, không hề để ý tới Hoàng Trường Minh đang đi theo sau, ở khuất phía sau lưng cô đem mấy cái thiệp mời thẳng tay hất vào trong thùng rác.

Sau khi trở về phòng, Lam Ngọc Anh bước vào phòng tắm, kì cọ qua người.

Lúc cô đi ra thì cũng vừa lúc chuông điện thoại chợt vang lên, cô bước tới định nhấc máy, trên màn hình hiện ra một dãy số xa lạ, điện thoại đã được kết nối nhưng không nghe thấy ai nói gì.

Cô nghỉ hoặc nhìn màn hình một lần nữa, rõ ràng là đang ở trong cuộc gọi đó, hơn nữa còn có thể loáng thoáng nghe thấy được tiếng thở của người bên đầu dây.

Song vẫn không ai lên tiếng trả lời lại cô, Lam Ngọc Anh nhíu mày cúp điện thoại Đưa tay lên vén mái tóc còn dính một tầng hơi nước, tiếng chuông điện thoại lại vang lên.

Người gọi tới vẫn là dấy số xa lạ lúc nấy, bắt máy xong vẫn không có ai trả lời, Lam Ngọc Anh có chứt bực bội hỏi người đó: “Tại sao lại không nói gì? Nếu vẫn không nói gì thì tôi cúp máy đây!”

“Sau khi cô bưồn bực cúp máy lần nữa thì nghe thấy tiếng bước chân của Hoàng Trường Minh đi tới, vừa nãy anh đang giúp cô trải chăn bông, “Làm sao vậy?”

Lam Ngọc Anh lắc đầu, chỉ vào điện thoại di động: “Em không biết… Có người gọi điện thoại đến nhưng lại chẳng nói gì!”

Hoàng Trường Minh nhíu mi, cầm lên xem xét thử, không ngờ tới điện thoại lân nữa rung lên trên tay của anh, giống như đang cố ý làm cho chủ nhân của chiếc điện thoại không được yên ốn, anh nhấc máy, trầm giọng nghe máy: “Alo?

Tìm ai”

Có lẽ vì giọng nói của anh quá mức mạnh mẽ nên bên kia đã cúp máy ngay lập tức.

Hoàng Trường Minh nhíu mày sâu hơn, liếc mắt nhìn dãy số vừa liên tiếp gọi đến kia, tất cả đều là từ bốt điện thoại công cộng, để tránh bị quấy rối, làm phiền đến hai người nghỉ ngơi, anh trực tiếp tắt máy: “Nếu số lạ đó còn tiếp tục quấy ầy chúng ta, chỉ cần thẳng tay cúp máy là được!”

“Dạt” Lam Ngọc Anh gật đầu, “Thế giới trở nên yên bình hơn rất nhiều sau khi anh giúp cô tắt máy, ban nãy ở phòng đọc sách cô đã ngáp liên tục, vừa nãy đứng tầm dưới vòi hoa sen dễ chịu đến mức thiếu chút nữa đã ngủ quên ở trong đó. Nhưng sau khi bị điện thoại quấy rầy xong, cơn buồn ngủ của cô đã biến mất không ít rồi.

Bàn tay của Hoàng Trường Minh khẽ luồn vào mái tóc của cô: “Sấy khô tóc rồi đi ngủ thôi, nếu không sẽ không tốt cho tìm mạch”

Lam Ngọc Anh hợp tác ngửa đầu lên, cảm nhận rõ rằng ngón tay của anh lướt qua từng chân tóc.

“Còn chút xíu thôi là khô rồi!” Nói xong câu này, cô lập tức năm úp xuống ổi chăn, bàn tay to lớn kia giây trước vừa mới mơn trớn mái tóc dài của cô, lúc này thuận thế rơi từ từ xuống, vòng qua eo cô. Cảm giác được bộ đồ ngủ đang bị cuộn thành từng nếp nhỏ nơi thất lưng, cô vội vàng nói với giọng run run: “Đừng, như vậy không tốt cho thai nhỉ trước khi sinh..”

“Ừm” Hoàng Trường Minh khẽ trả lời Nhưng bàn tay hư hỏng vẫn chưa muốn dừng lại, cô vùi mặt vào trong gối, hơi thở dồn dập, dưới ánh đèn, má cô hơi ửng đỏ.

Khi nhiệt độ ở dưới chăn lên cao, Hoàng Trường Minh bỗng nhiên rút tay ra tất cái đèn ngủ ở bên cạnh đầu giường. Sau đó ôm trọn cả người cô vào trong lòng, dáng vẻ nghe theo lời cô vừa nói, chuẩn bị thu tay về Lam Ngọc Anh cần môi mình trong bóng đêm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK