Chương 1506
“Không đau, vết thương nhỏ thôi!” Trần Phong Sinh lạnh nhạt nhếch môi Trương Tiểu Du nảm bông băng trong tay, cố ý nhíu mày trêu ghẹo anh: “Đau thì anh cứ kêu lên, yên tâm, em sẽ không cười anh đau!”
Trần Phong Sinh im lặng không nói gì ‘Vốn muốn khiến bầu không khí trở nên thoải mái hơn, nhưng thấy anh không có chút phản ứng gì, Trương Tiểu Du cũng tự biết không thú vị mà ngậm miệng lại, quấn từng lớp băng gạc lên, buộc lại thành một nút thắt nho nhỏ: “Băng bó xong rồi!”
Trần Phong Sinh “ừ” một tiếng bằng giọng mũi.
Trương Tiểu Du bỏ lọ nước sát trùng cùng với thuốc mỡ vào trong hòm thuốc lý thả lại, trong tầm mắt, anh cúi thấp đầu, đôi mắt đào hoa biến mất ở trong bóng tối, giống như đang che đậy điều gì đó.
Ánh mắt rơi vào trên ngón trỏ bị quấn băng gạc của anh, cô nhìn ngón tay tay hỏi: “Cầm Thú, sao anh lại cắt vào tay vậy hả?”
“Không cẩn thận!” Trần Phong Sinh thản nhiên nói.
Lừa quỷ à!
Hơn bốn năm qua, ngoài rửa bát ra, cô rất ít khi tiến vào phòng bếp, đa số đều là anh nấu cơm cho cô ăn, tài nấu nướng của anh cao siêu như vậy, cô không chỉ từng chứng kiến anh cầm dao thái, mà còn từng thấy kỹ thuật cắt rau của anh, tài nghệ hoàn toàn không thua kém gì đầu bếp nhà hàng.
Trương Tiểu Du nhếch môi, ít nhiều có thể cảm nhận được, cảm xúc của anh bị thay đối vì bị cô từ chối ở cửa cục dân chính…
Lúc thu lại tâm mắt, có lưồng ánh sáng bạc chiếu vào mắt cô, cô tập trung nhìn lại, thuận thế dừng lại trên chiếc nhẫn đeo ở ngón áp út tay trái của anh, hơi thở trong nháy mắt dừng lại Chiếc nhắn này…
‘Sau khi ly hôn, dường như Trần Phong Sinh vẫn luôn mang trên tay, chưa từng tháo xuống.
Nghĩ đến cái gì, cô nhẹ nhàng cắn môi, nhanh chóng khép hòm thuốc lại, đứng dậy nói: “Cầm Thú, anh chờ em một chút!”
“Ừ” Trần Phong Sinh cũng không ngẩng mặt lên.
Trương Tiểu Du không để ý đến anh, cô cầm theo hòm thuốc về phòng ngủ, mở ngăn tủ ra bỏ vào chỗ cũ đồng thời nửa ngồi trước tủ đầu giường, lấy ra hộp sắt ở trong ngăn kéo dưới cùng, cô rất ít có cơ hội mở nó ra, bởi vì trong đó đều đặt những thứ không dùng tới nữa.
Cô lấy ra thứ gì đó ở ngăn dưới cùng.
Nắm chặt nó ở trong lòng bàn tay, đường nét họa tiết đến hình dáng vật cứng như khẩm vào tay, hơi thở của cô như bị thứ gì đó níu lại Trương Tiểu Du giấu tay ra sau lưng quay trở lại phòng khách, một lần nữa ngồi lại trên ghế sô pha, giọng nói có chút thẹn thùng: “Cầm Thú, anh có thể giúp em đeo nó lên không?”
Đôi mắt đào hoa của Trần Phong Sinh thong thả nhìn đến.
Cái nhìn này khiến đôi con ngươi trong mắt anh co rút Trong lòng bàn tay trắng nõn mềm mại của cô là một vòng tròn bạc nằm lắng lặng ở đó.
Trái cổ trượt lên trượt xuống mấy lượt, đôi mắt vẫn luôn ảm đạm u ám từ.
khi rời khỏi cục dân_chính của Trân Phong Sinh cuối cùng cũng sáng lên, chẳng biết từ lúc nào sự tối tăm nơi khóe mắt đuôi mày đã biến mất, thay vào đó là nếp nhãn nơi khóe mắt hoa đào khi cười lên.
Anh nhướng mày, khó nén vui sướng, trong giọng nói còn xen lẫn chút bốn cợt: “Không phải em nói là đã vứt nhẫn đi rồi sao?”
“Khụ!“Trương Tiểu Du xấu hổ muốn chết, xoay mặt đi, mất tự nhiên đáp: “Em lại tìm về không được saol”
Trần Phong Sinh giơ tay, vân vê vòng tròn, vân giống như lần đầu tiên ở Nha Trang, chiếc nhẫn lưồn vào trong ngón áp út của cô, dưới ánh mặt trời, hai chiếc nhẫn bạc lóe sáng, ánh sáng kia như thấm vào lòng người.
Trương Tiểu Du nhẹ nhàng bắt lấy bàn tay thon dài như ngọc của anh.
Gần như đồng thời, Trần Phong Sinh trở tay cầm lấy tay cô, thấy cô đang ngẩng đầu đón ánh mắt anh, ánh mặt trời phủ lên gương mặt cô một tầng ánh sáng nhu hòa.