Chương 924
Khi đứng trên mặt đất, phía sau lưng cô có tiếng giày cao gót vang lên, tiếng giày cao gót rung lên bần bật theo từng bước chân của cô ta. Trịnh Phương Vũ bắt kịp từ phía sau, dường như chỉ để đặc biệt nói lời tạm biệt, “Anh Trường Minh, tạm biệt!”
Trước khi đi, cô ta còn nhìn cô đây khiêu khích.
Ngồi ở ghế lái phụ, Lam Ngọc Anh nhìn anh nghiêng người thắt dây an toàn sau đó đóng cửa đi vòng qua phía trước xe. Anh mặc một bộ y phục màu đen của Anh quốc, anh luôn thích màu đen, cũng rất thích hợp với đêm tối như mực. Ở đây trông tổng thể ngoại hình của anh rất mượt mà và đẹp trai.
Thảo nào luôn thu hút những ong bướm xung quanh.
Nghĩ đến việc cuối cùng đã cắt đứt hợp đông hôn nhân với Lê Tuyết Trinh, giờ lại xuất hiện một người em họ khiến Lam Ngọc Anh không có chút không vui, làm sao có ai lại không ai khó chịu với những người phụ nữ khác thèm muốn người đàn ông của mình, thậm chí cô còn nhìn thẳng vào mắt Hoàng Trường Minh với vẻ bực bội. Nếu anh không giỏi hay hấp dẫn thì cũng sẽ không thu hút được nhiều phụ nữ như vậy!
Nhưng khi cô nhìn thấy Lê Văn Nam đang đi về phía mình thì sự ghen tị và bất bình lập tức giảm xuống, giống như cô không có quyền trách móc anh. Bên cạnh cô cũng có một người đang nhiệt tình theo đuổi Đó đúng là một cuộc chơi huề vốn.
Lê Văn Nam bước tới chiếc Land Rover, lễ phép gõ kính cửa số nói: “Cô, Ngọc Anh!”
Từ khóe mắt Lam Ngọc Anh liếc nhìn Hoàng Trường Minh đang ngồi ở bên cạnh, cẩn thận hạ cửa kính xe xuống cười khan nói: “Anh Nam”
“Trong bữa tiệc hôm nay, tôi không tìm được cơ hội để nói với cô vài câu”
Lê Văn Nam không có thích hợp với độ thấp của cửa số xe nên hơi khom gối xuống nhìn cô chăm chú, “Có rất nhiều khách khứa mà ..” Lam Ngọc Anh tạm dừng nói:Anh Nam, có vấn đề gì không?”
“Đây là quà của tôi!” Lê Văn Nam đưa tay ra sau lưng, một cái túi xẹt qua cửa kính xe hạ xuống trước mặt cô, giống như vừa mới lấy ra từ trong xe đưa cho cô.
“Quà ư? Không cần đâu, cảm ơn!” Lam Ngọc Anh nhanh chóng vươn tay đẩy ra.
‘Đùa thôi, cô cảm thấy hai ánh mắt nhìn từ bên cạnh lạnh tới mức sắp đông cứng cả tay.
Lông mày của Lê Văn Nam trong đêm tối khiến anh ta trông càng đẹp trai hơn. Anh cười lắc đầu nói: “Con trai cô rất dễ thương, thật ra tôi cũng rất thích trẻ con! Hôm đó ở công viên câu cá, tôi nghĩ nó thích máy bay điều khiển từ xa mà người khác chơi nên tôi đã đặc biệt đặt mua một chiếc từ Hong Kong, chỉ muốn tặng nó như một món quà chứ không có ý nghĩa gì khác, cô vẫn không nên từ chối tình cảm của tôi dành cho cậu bé đâu! “
“Ưm…” Lam Ngọc Anh nuốt nước bọt không nói gì Cô không ngờ món quà này được chuẩn bị cho bánh bao nhỏ, anh ta quả thật là cao thủ. Hành động này còn khiêu khích hơn cả việc trực tiếp gửi cho cô, cô cũng phải khâm phục sự kiên trì, va chạm của người thanh niên này.
Lê Văn Nam nhìn qua cô rồi nhìn Hoàng Trường Minh ngồi ở ghế lái:”Tổng giám đốc Minh có phiền không?”
“Không phiền” Hoàng Trường Minh nhẹ giọng nói.
Thấy anh đã nói rồi, Lam Ngọc Anh đành phải tiếp nhận. Cô gật đầu cảm ơn: “Anh Nam, cảm ơn anh…”
“Không có gì!” Lê Văn Nam cười vẫy tay, sau đó lui ra phía sau nhường đường cho bọn họ, Cùng lúc đó, chiếc Land Rover màu trắng nổ máy và lái xe rời khỏi khách san, mang theo một cơn gió đêm.
Món quà được đặt trên đùi cô, Lam Ngọc Anh không chạm vào lần nào nữa. Thỉnh thoảng cô nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh, trên mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên, thật không thể tin được là anh lại nhận món quà của Lê Văn Nam.
Đang phân vân thì xe giảm tốc độ đột ngột và dừng lại bên đường.
Cô chỉ cảm thấy trước mặt có một tia chớp, túi quả trên đầu gối trực tiếp bị Hoàng Trường Minh lấy đi, không nói một lời liền nhìn thấy một đường parabol xinh đẹp tiến vào thùng rác, sau đó chiếc Land Rover lại quay trở lại đường chính.
Lam Ngọc Anh âm thầm thu hồi ánh mắt. Cô biết anh không nói không có nghĩa là không tức giận.
Sau bữa trưa, Bánh bao nhỏ ngáp liên tục và được cô ru ngủ Lam Ngọc Anh không có việc gì để làm, cô đi quanh phòng cất quần áo phơi bên ngoài ban công, khi mở tủ lấy quần áo gấp vào thì vô tình chạm vào một túi giấy.