Chương 105
Sáng sớm ngày hôm sau, tinh thần của Lam Ngọc Anh không tốt tí nào.
Chiếc xe Bentley màu đen đã đậu ở dưới lầu từ sớm, Phan Duy cung kính mở cửa xe, cô đi theo Hoàng Trường Minh ngồi ở phía sau.
Lam Ngọc Anh nhìn cảnh đường phổ lướt qua bên ngoài cửa sổ xe, cô có chút thẫn thờ, nhưng bây giờ cô không có thời gian để suy nghĩ nhiều, bởi vì hai ngày nữa bà ngoại cô có một cuộc phẫu thuật.
Ngay cả khi không quay đầu nhìn lại, cô vẫn cảm nhận được ánh mắt từ phía bên cạnh.
Nhìn đến nỗi ở phía sau đầu cô sắp bị thủng hai cái lỗ to, rốt cuộc
Lam Ngọc Anh không chịu nổi nữa, chậm rãi xoay người lại, trực tiếp đụng phải đôi mắt sâu thẩm thắm của Hoàng Trường Minh. “Em vẫn còn chưa trả lời tôi, vì sao tối qua em khóc.
Khi cô tỉnh dậy vào buổi sáng, Hoàng Trường Minh cũng đã hỏi cô về vấn đề này.
Chỉ là lúc đó cô trốn tránh không trả lời, lấy cớ xuống lầu nấu mì để tránh đi.
Cô bị anh nhìn chăm chăm đến nỗi không thể tránh đi, Lam Ngọc Anh cũng không hoàn toàn nói dối, “Tôi chỉ lo lắng cho bà ngoại…..
Lông mày cau có của Hoàng Trường Minh hơi giãn ra, “Đã chọn ngày phẫu thuật?” “Ừm, chiều ngày mốt.” Lam Ngọc Anh gật đầu.
Hoàng Trường Minh chợt suy tư một chút, hơi nâng cắm nhìn về phía trước, “Phan Duy, lịch trình ngày mốt của tôi là gì?”
Phan Duy nghe vậy liền nhanh chóng lật PDA ra xem, sau đó bảo cáo với anh một cách trật tự: “Tổng giám đốc Hoàng, ngài có một cuộc họp nội bộ công ty vào lúc chín giờ sáng, sau khi kết thúc, có hai khách hàng muốn gặp ngài. Sau khi kết thúc bữa trưa, ngài có hẹn với tổng giám đốc cấp cao của Viễn Đại để bàn chuyện hợp tác, ba giờ chiều…..
Lam Ngọc Anh cũng không nghe nhiều, lại nhìn ra ngoài cửa sổ xe, đợi đến khi chiếc xe Bentley dừng lại ở tòa cao ốc văn phòng thì cô mới xuống xe rời đi.
Hôm bà ngoại làm phẫu thuật, Lam Ngọc Anh xin nghỉ cả một ngày.
Cô ngồi trên ghế dài ở bên ngoài hành lang, ánh mắt vẫn luôn nhìn chăm chăm về phía ánh đèn trong phòng phẫu thuật.
Mặc dù có chuyện gia phẫu thuật tim mạch Trần Phong Sinh ở trong, nhưng bà ngoại lớn tuổi như vậy, nói không lo lắng là giả.
Chỉ có cái bóng của cô trải dài trên mặt đất, sự lo lắng và hoảng sợ tăng dần theo từng giây từng phút của thời gian, cô chỉ có thể nằm chặt lấy tay của mình.
Đột nhiên từ xa truyền đến tiếng giày da quen thuộc.
Lam Ngọc Anh theo ý thức xoay đầu nhìn qua liền thấy dáng người cao lớn của Hoàng Trường Minh.
Anh nhanh chóng đi tới trước mặt cô.
Vì Lam Ngọc Anh đang ngồi nên phải ngẩng đầu mới có thể nhìn rõ anh.
Hoàng Trường Minh nhìn vào phòng phẫu thuật rồi ngồi xuống bên cạnh cô, cổ tay áo lộ ra một đoạn áo sơ mi trắng. “Anh Hoàng, sao anh…
Đôi mắt Lam Ngọc Anh vẫn còn kinh ngạc, ngày người nhìn anh.
Mu bàn tay của cô bỗng ấm áp, Hoàng Trường Minh thấp giọng nói: “Đừng lo lắng, cuộc phẫu thuật sẽ thuận lợi mà thôi.”
Hôm trước, lúc ở trên xe, Phan Duy có báo cáo lịch trình của anh, mặc dù Lam Ngọc Anh không nghe kỹ nhưng cũng nhớ được tất cả thời gian đã kín lịch, bây giờ anh lại xuất hiện ở đây…
Cô cúi đầu nhìn bàn tay lớn bao phủ lên tay mình.
Bàn tay rất to, rất dày gần như hoàn toàn bao phủ tay cô, nhiệt độ trong lòng bàn tay cũng liên tục truyền tới.
Trên nền nhà có thêm một cái bóng, cô chỉ hơi nhúc nhích thì hai cái bóng gần như chồng lên nhau, không còn một cái bóng lẻ loi như lúc nãy.
Dường như có anh bên cạnh nên sự lo lắng và hoảng sợ trong lòng cô cũng giảm đi không ít.
Đây là lần đầu tiên có người ở bên cạnh cô như vậy…
Ba tiếng sau, cửa phòng phẫu thuật được đẩy ra.
Lam Ngọc Anh đứng bật dậy, nhưng vì ngồi quá lâu nên hai chân hơi tế, Hoàng Trường Minh phải ôm eo cô phía sau, đi tới với cô.
Trần Phong Sinh mặc áo blouse trắng, tháo khẩu trang xuống: “Chúc mừng! Phẫu thuật rất thành công!” “Cảm ơn anh! Cảm ơn anh!”