Mục lục
Truyện Ôm tôi nhé cô gái nhỏ – Lam Ngọc Anh – Hoàng Trường Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 451

Sau khi đàm phán xong, cô cùng hai đồng nghiệp ra khỏi ngôi chùa. Cảm thấy bậc thềm hơi trơn, liền bảo hai người họ đi xuống trước đợi, tự mình men theo bậc xi măng bước xuống chậm rãi như ốc sên.

Lam Ngọc Anh chỉ đi men theo một bên, sợ có người đụng trúng, nên cô rất thận trọng.

Sau khi bước xuống bậc cuối cùng, dưới núi có hai chiếc xe Land Rover màu trắng đỗ ở đó, bên cạnh là dáng người cao lớn của Hoàng Trường Minh. Anh đã xuống núi được một lúc rồi, nhưng vẫn chưa rời đi, hai tay đút trong túi quần, hơi nghiêng đầu không biết đang nhìn gì.

Dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, anh nhìn về phía cô.

Lam Ngọc Anh đột nhiên có chút sợ hãi.

Ánh mắt ấy cô khó mà quên được, giống như đang nhìn một người từng phản bội mình, nhưng nghĩ kĩ thì lại như không có bất kì cảm xúc nào.

Hít một hơi thật sâu, cô tiếp tục bước về phía trước.

Khi gần đi ngang qua nơi anh đứng, Hoàng Trường Minh trầm giọng bất ngờ gọi tên cô. “Ngọc Anh.”

Cách xưng hô như vậy khiến Lam Ngọc Anh suýt chút mềm lòng.

Cô dừng bước, im lặng mấy giây, chầm chậm xoay người lại.

Sau khi bình tĩnh lại, cô nhìn trên cổ áo sơ mi, yết hầu nhô ra của anh di chuyển, “Chuyện em và Nguyễn Phong sắp kết hôn anh đã nghe nói rồi.” “… Lam Ngọc Anh giật mình sửng sốt.

Chuyện này vốn chỉ là màn kịch để diễn trước mặt mẹ vợ của Nguyễn Phong mà thôi. Khỏe mỗi mấp máy, muốn giải thích nhưng nghĩ lại cũng không cần thiết, cuối cùng cũng nuốt xuống được. “Nếu như nhớ không nhầm, trước đây chúng ta đã nói qua về vấn đề này. Em cũng rất muốn làm mẹ kế mà.”

Bàn tay trong túi quần Hoàng Trường Minh đã cuộn tròn lại thành nằm đấm, khỏe mỗi hiện lên một nụ cười nhạt: “Chúc mừng em, cuối cùng mong muốn cũng thành sự thật.

Mong muốn thành sự thật?

Lam Ngọc Anh khó chịu: “Cảm ơn”

Đôi mắt của Hoàng Trường Minh nhíu lại, như đang cố gắng kiềm chế điều gì đó.

Anh lấy chìa khóa xe từ trong túi ra, giọng nặng nề: “Về công ty hay đi đâu, anh tiện đường chở em về.” “Không cần đầu Lam Ngọc Anh lắc đầu, chỉ vào phía trước nói: “Xe của công ty chúng em ở phía trước.”

Ngón tay Hoàng Trường Minh cuộn lại rồi buông ra, cô quay người tiếp tục đi, nhưng chưa được vài bước thì giọng nói trầm ổn của anh lại vang lên sau lưng cô, có chút căng thẳng: “Có phải em mang thai rồi không?”

Lam Ngọc Anh sững sờ. “Không”

Bàn tay ở phía trước bất giác sờ xuống bụng, cô lắc đầu, dứt khoát nói: “Em vẫn luôn dùng biện pháp Hoàng Trường Minh ngẩn người, tựa như hiểu ra điều gì. Đôi môi mỏng nhếch lên tự giễu, cảm thấy mình quá nực cười. Dưới ánh mặt trời, đôi mắt sâu thẳm không còn chút nhiệt độ nào nữa.

Xe jeep chạy đến dưới lầu bệnh viện.

Lam Ngọc Anh cúi đầu cởi dây an toàn trên người, buổi sáng cô xin nghỉ phép vài tiếng. Hôm nay là ngày bắt buộc phải kiểm tra sức khỏe sản phụ.

Nguyễn Phong nhìn cô, ngập ngừng hỏi: “Ngọc Anh, em có chắc muốn giữ lại đứa trẻ này không?” “Ừ” Giọng Lam Ngọc Anh nhẹ nhàng nhưng chắc nịch.

Giống như ngày cô mang thai, Nguyễn Phong hỏi cô có muốn bỏ nó không, cô lắc đầu, trong lòng cô đã có quyết định rồi.

Mẹ cô mất đã nhiều năm, nay bà ngoại cô đã không còn, lưu lại đứa bé này, cô sẽ không còn một đời cô đơn.

Nguyễn Phong thở dài, vẫn không từ bỏ hỏi: “Ngọc Anh, mẹ đơn thân không ổn lắm đâu, em có thể sẽ phải chịu rất nhiều áp lực. Quan trọng nhất là sinh con một mình thực sự rất khổ cực, em chắc chắn mình đã nghĩ kĩ rồi?” “Em đã nghĩ kĩ rồi..” Lam Ngọc Anh nặng nề gật đầu. “Được!

Nguyễn Phong biết cô đã quyết định, bất đắc dĩ cười: “Nếu đến lúc đó có gì không biết, có thể tìm anh học hỏi kinh nghiệm. Châu Châu lớn như vậy, dù sao thì anh vẫn có kinh nghiệm hơn. “Vâng” Lam Ngọc Anh gượng cười.

Nguyễn Phong rút chìa khóa xe, cùng cô mở cửa xe ra, chỉ là khi đóng cửa lại, anh dừng một chút, qua thân xe nhìn cô nói: “Ngọc Anh, em về Mĩ cùng anh nhé?” “… Lam Ngọc Anh có chút luống cuống. “Đừng hiểu lầm!”

Nguyễn Phong thấy vậy liền giải thích lý do: “Anh muốn em về Mĩ cùng anh không phải để sống cùng anh, anh chỉ muốn để em qua đó dưỡng thai. Hơn nữa cũng sắp cuối năm rồi, em có thể ở bên Châu Châu cùng nhau qua mùa xuân. Bà ngoại đi rồi, bây giờ ở đây cũng chỉ có mỗi em, anh cũng không yên tâm. Anh có một căn nhà trống ở Los Angeles, mặc dù không lớn lắm nhưng môi trường rất tốt, gần đó có hai công viên, rất thích hợp để dưỡng thai. “Hơn nữa, em cũng không thể ở đây mãi được. Sau này khi bụng em lớn hơn, em không thể giấu diếm chuyện cái thai”

Câu cuối cùng mới là mấu chốt, cũng là chuyện Lam Ngọc Anh lo lắng nhất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK