Mục lục
Truyện Ôm tôi nhé cô gái nhỏ – Lam Ngọc Anh – Hoàng Trường Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 382

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Hoàng Trường Minh đặt điện thoại trở lại trên bàn cà phê.

Lam Ngọc Anh đưa mắt nhìn theo tay anh, miệng vô thức nghiền ngầm.

Bên tại còn quanh quẩn những từ khóa vừa rồi. Tôi cũng định hẹn cô, hai giờ chiều ở quán cà phê, như muốn chứng minh cho cô thấy cô không nghe nhầm, đôi mắt sâu thẳm của Hoàng Trường Minh liếc cô một cái: “Lát nữa anh ra ngoài một chút”

“Biết rồi…” Lam Ngọc Anh cắn môi.

Kim giây đồng hồ trên tường quay đi vòng lại, khi Lam Ngọc Anh rửa sạch đĩa trái cây sau khi ăn xong, trong phòng khách chỉ còn lại TV đang chiếu phim linh tinh.

Cô liếc nhìn xung quanh, Hoàng Trường Minh đang thay quần áo trong phòng ngủ.

Lam Ngọc Anh chậm chậm bước tới, như là không để ý hỏi: “Ờ… anh phải ra ngoài à?”

“Ừm.” Hoàng Trường Minh rất thản nhiên.

“Ồ…” Cô khẽ giọng.

Nhìn anh tỉ mỉ cài từng cúc áo sơ mi, ngón tay véo chặt lại.

Điều này khác với nữ thư ký kia ở Long Thành, đây là vị hôn thể danh chính ngôn thuận của anh, không biết hai người bọn họ gặp nhau sẽ làm gì, lúc này trong lòng cảm giác như bị nhét đống rơm lộn xộn.

Đột nhiên, có một tiếng cười sâu xa truyền đến.

Lam Ngọc Anh ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy vòng cung trên đôi môi mỏng của anh, nụ cười chạm đến đáy mắt của anh.

“Anh cười cái gì mà cười… Cô chán nản.

Hoàng Trường Minh đưa tay chỉnh cổ tay áo, cố ý chậm rãi: “Cười cái người đang làm bộ thoải mái, cứ mãi gượng cười.”

Lam Ngọc Anh mím môi,trong lòng thầm mắng anh dùng từ ngữ loạn bậy.

Trong lòng ngột ngạt không thông, không muốn ở lại nữa, quay người bước ra ngoài, nhưng đã bị anh kéo láy cổ tay lên.

“Đi thay quần áo, chúng ta cùng nhau đi.”

 

 

Chiếc Land Rover màu trắng đậu đối diện tòa nhà Greenland.

Biểu cảm trên mặt của Lam Ngọc Anh vẫn còn bàng hoàng, sau khi Hoàng Trường Minh nói xong câu đó, cũng đúng là thật sự đưa cô cùng ra ngoài, không biết rốt cuộc là muốn làm gì.

Sau khi cho xe dừng lại, Hoàng Trường Minh tất động cơ, nhưng không thèm rút chìa khóa xe ra.

Sau khi tháo dây an toàn, anh móc điện thoại ra.

Sau đó, Lam Ngọc Anh nghe chuông điện thoại trong túi xách vang lên, cô lấy ra, màn hình hiển thị lại là ba chữ “Hoàng Trường Minh”.

“Hả?” Cô khó hiểu nhìn anh.

“Bắt đi.” Hoàng Trường Minh kéo căng môi.

Lam Ngọc Anh vô cùng bối rồi, không hiểu tại sao đang yên đang lành anh lại muốn gọi cho cô, rõ ràng là cô đang ở ngay trước mặt anh, nhưng dưới ánh nhìn chăm chăm của anh, cô vẫn ngoan ngoãn nhấn nút bắt máy như lời anh nói.

“Không được phép cúp máy!”

Sau khi ném lại cho cô cậu này, Hoàng Trường Minh đóng cửa xe lại.

Lam Ngọc Anh đầu óc mùi mờ, nhìn bóng lưng cao lớn của anh bước vào quán cà phê, chiếc Land Rover dường như được đặc biệt đậu ở một vị trí tốt để cho cô có thể nhìn thấy rõ bên trong quán cà phê, ở một vị trí sát cửa sổ, Lê Tuyết Trinh đã ngồi đó chờ sẵn.

Chợt hiểu ra điều gì đó, cô nín thở hồi hộp nhìn vào màn hình điện thoại.

Quả nhiên, một giọng nữ nhẹ nhàng mang theo ý cười phát ra từ loa điện thoại: “Trường Minh, anh đến rồi!”

Hoàng Trường Minh ngồi xuống gọi một cốc cà phê kiểu Mỹ.

Anh lười biếng dựa lưng vào ghế sô pha, vừa vào cửa đã lật Úp điện thoại cầm trên tay, mặt trước ụp trên mặt bàn để che đậy màn hình, nhưng không cản trở việc bắt âm thanh của loa.

Lê Tuyết Trinh có lẽ đã đợi khá lâu, latte trong cốc đã uống gần hết rồi, cô ta mỉm cười nhìn anh.

Hôm cô mặc một chiếc nay, váy len cổ cao màu mơ kết hợp với một đôi bốt cao quá đầu gối màu đen, trang điểm rất nhẹ. Mặc dù đây là thành quả sau một tiếng đồng hồ của chuyên gia trang điểm, nhưng điều cô ta muốn là trang điểm mà như không trang điểm, khác với với những loại điểm phấn son loè loẹt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK