Chương 161
Thấy đối phương, cô cảm giác rõ ràng như mình luôn đụng phải oan gia ngõ hẹp.
Lam Ngọc Thiên trừng mắt với cô, phủi phủi quần áo, “Đúng là xui
Lam Ngọc Anh nhíu mày, lại thấy đây mới đúng là Lam Ngọc Thiên, lần trước đụng phải cô ra trong câu lạc bộ, lúc đó không có bất kỳ ai cô ta cũng có thể đỡ cô rồi gọi cô là chị gái, chắc chắn là uống nhầm thuốc.
“Là cô đụng vào tôi, không cần xin lỗi.” Lam Ngọc Anh cũng chỉnh chỉnh góc áo.
“Muốn tôi xin lỗi cô, nằm mơ đi! Cũng không thèm ý thức thân phận của mình, cô xứng sao!”
Lam Ngọc Thiên dẫm mạnh gót giàu, giống như còn có chuyện phải đi, không nói dông nói dài, nhưng lúc gần đi vẫn ương ngạnh như cũ chỉ vào mũi cô, “Lam Ngọc Anh, số cô không tốt mãi như vậy đâu, chúng ta chờ xem!”
Lam Ngọc Anh nhìn bóng lưng vênh váo rời đi của Lam Ngọc
Thiên, rơi vào trầm tư.
Câu cuối cùng vừa rồi, hình như có ý gì đó.
Chắc chắn có liên quan đến câu lạc bộ tối hôm đó cô đến cùng Lam Ngọc Thiên “Thế nào?”
Trên đỉnh đầu có bóng đen phủ xuống, là tiếng nói trầm tĩnh quen thuộc.
Lam Ngọc Anh quay đầu thấy Hoàng Trường Minh vừa mới đi ra, cả áo sơ mi và cà vạt lúc đầu mặc đều đã cởi, thay bằng chiếc áo sơ mi trắng cô vừa mua, cổ tay trái khế nâng lên, đang cài cúc áo.
Thân thể cao lớn tráng kiện, dáng người tam giác ngược tỉ lệ hoàn hảo, chẳng khác gì móc treo quần áo.
Anh nhìn theo ánh mắt cô, “Lam
Ngọc Thiên à?” “Ừm.” Lam Ngọc Anh gật đầu. “Lại bị cô ta bắt nạt sao?” Hoàng Trường Minh nhíu mày. “Không đâu.” Lam Ngọc Anh lắc đầu, ngừng một chút, “Nhưng mà…
Cô khẽ nhíu mày, hơi nghi ngờ mở miệng, “Lần trước tôi bị chuốc thuốc ở câu lạc bộ, hình như là Lam Ngọc Thiên làm.”
Hoàng Trường Minh nghe vậy, ánh mắt lạnh lùng.
Phan Duy đã chờ ở bên cạnh mở cửa xe, Lam Ngọc Anh và anh theo thứ tự ngồi vào xe, chỉ xem Lam Ngọc Thiên như chuyện thoáng qua không đáng để ý tới.
Xe lăn bánh lần nữa, cô nhìn về phía Hoàng Trường Minh, đánh giá một lần từ cổ áo đến vạt áo.
Cả chiều rộng và ngực đều rất vừa vặn, theo động tác nhấc tay của anh đều không quá căng cũng không quá lỏng.
Lam Ngọc Anh nhẹ nhàng năm chặt âu phục trên tay.
Bắt đầu từ lúc nào cô lại hiểu rõ kích cỡ của anh như vậy… “Phan Duy, thấy sao?” Hoàng Trường Minh khẽ nâng cắm, nhìn gương trên xe chỉnh chỉnh cổ áo. “Tổng giám đốc Hoàng, áo sơ mi này đơn giản nhưng rất vừa vặn với anh, làm cho khí chất của anh rất nổi bật!” Phan Duy quay đầu lại, giống như báo cáo công việc bắt đầu thao thao bất tuyệt khen ngợi.
Lam Ngọc Anh im lặng nghe, chỉ cảm thấy năng lực nịnh nọt chân chó của trợ lý Phan đúng là không tầm thường.
Hoàng Trường Minh nghe vậy tâm trạng rất tốt, nhìn Phan Duy thuận mắt hơn bất cứ lúc nào, mặt mày tỏ vẻ miễn cưỡng, “Mua hết sơ mi của nhãn hiệu này cho tôi.” “Nếu như đã bán rồi thì sao ạ? Phan Duy không khỏi hỏi thêm. “Dùng giá cao mua lại!” Hoàng Trường Minh nhếch môi hời hợt nói.
Lam Ngọc Anh trợn tròn mắt:
Người đàn ông bá đạo này phát huy tinh thần chiếm hữu đến mức độ cao nhất.
Buổi tối Lam Ngọc Anh đi từ bệnh viện ra đã thấy chiếc Bentley màu đen dừng ở ven đường.
Phan Duy thay cô mở cửa xe, mỉm cười đầy vẻ cung kính, “Cô Lam, ngài Hoàngcăn dặn tôi đến đón cô. “Cảm ơn.” Lam Ngọc Anh gật đâu.
Chiếc Bentley chạy hơn hai mươi phút thì dừng lại trước cổng một câu lạc bộ.
Phan Duy giúp cô mở cửa xe ra một lần nữa, Lam Ngọc Anh thấy biển tên rõ ràng, không khỏi nhấp miệng, đây là câu lạc bộ lần trước cô đến cùng Nguyễn Phong và Tiêu Thành Vân…
Cô bước chậm hơi chậm, trong lòng có chút cảm giác mâu thuẫn.
Từ thang máy đi ra, Phan Duy đi trước dẫn đường, cuối cùng dừng lại ở căn phòng giống với đêm đó.
Mở cửa ra, cô nhìn thấy Hoàng Trường Minh ngồi trên ghế salon, hai chân giang rộng, hay đầu cánh tay tự nhiên đặt trên chân, tay phải kẹp lấy điếu thuốc, động tác hút thuốc nhả khói đều rất thuần thục.
Chỉ là cô không ngờ Lam Ngọc Thiên vậy mà cũng ở đây.