Chương 1402
Một người cầm micro không dây, người còn lại khiêng máy quay.
Công trường bắt đầu khởi công nên có rất nhiều công nhân đội nón bảo hiểm đi qua đi lại. Âm thanh hoạt động của các loại máy móc kia cũng không nhỏ. Trương Tiểu Du cầm máy ảnh đi theo Tô Yến.
Lúc điều chỉnh ánh sáng, ánh mắt cô ngưng đọng.
Nhìn nhẫn bạc trên ngón áp út, trên gương mặt tỏ vẻ hoảng hốt. Có điều chỉ mới trôi qua mấy ngày ngắn ngủi mà thôi, nhưng tâm trạng cô lại khác một trời một vực, cả thế giới cũng như bị đảo lộn.
Hình ảnh trước mắt tan rã. Dường như cô thấy Tô Yến hoảng hốt mở to mắt.
Trương Tiểu Du khó hiểu nhíu mày nhưng chỉ nhìn thấy cô ấy gấp rút lắc micro trong tay. Mãi đến khi Tố Yến chạy đến bên cô thì rốt cuộc Trương Tiểu Du mới nghe rõ những gì cô ấy nói: “Cá nhỏ, cẩn thận: Cô ngấng đầu lên theo bản năng thì cả người cứng đờ.
Từ một tòa nhà cao tầng được bọc lại bởi một tấm lưới xanh, có một tấm sắt khổng lồ rơi thẳng xuống chỗ cô.
Trương Tiểu Du khẽ kêu một tiếng, cô muốn tránh nhưng đã quá muộn.
Dưới tình thế cấp bách, cô chỉ có thể dùng hai tay bảo vệ đầu rồi ngồi xổm xuống nhưng đau đớn không tới như cô nghĩ mà còn bị một lực khác đụng phải từ bên cạnh.
Tô Yên hoảng hốt hỏi ngay: “Cá nhỏ, cô có sao không?”
“Tôi không sao!” Trương Tiểu Du lắc đầu. Ngoại trừ bị dính bụi thì cô không cảm giác được mình đang bị thương chỗ nào. Trương Tiểu Du xoay mặt qua nhìn sang bên cạnh, nuốt nước miệng một cái: “Ngô Huỳnh Đông, anh..Anh ổn không?”
‘Vừa nãy cô thật sự không thế tránh kịp được.
Là do Ngô Huỳnh Đông đột nhiên xuất hiện đẩy cô ra vào khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc. Chỉ có điều anh lại không may mắn tránh được mà chỉ dùng cánh tay trái chăn lại. Nếu không thì bây giờ cô cũng chẳng thế nói được.
Lúc này Tô Yến nhỏ giọng kêu lên: “Cá nhỏ, cậu mau nhìn xem, anh ta chảy máu nhiều quá. Mau chở anh ta tới bệnh viện đi!”
Trương Tiểu Du nghe vậy thì quay người lại xem, quả nhiên áo sơ mỉ của anh ta đẫm máu, đã vậy còn nhỏ tí tách xuống tạo thành những vệt máu. Tấm sắt lớn như thế cuối cùng rơi hết xuống đất tạo ra tiếng “loảng xoảng” thì không biết mức độ chấn thương có thể nghiêm trọng đến mức nào.
Không đế lâu hơn nữa, Trương Tiểu Du tạm giao các thiết bị cho Tô Yến rồi chở Ngô Huỳnh Đông tới bệnh viện gần nhất.
Ánh hoàng hôn bên ngoài hành lang chiếu xuyên qua cửa sổ, Trương Tiểu Du cầm hóa đơn tiền viện vừa thanh toán xong. Cô chạy từ thang máy về phía phòng cấp cứu. Ngô Huỳnh Đông đẳng năm trên giường cấp cúu, y tá bên cạnh sau khi rút túi thuốc ra rồi mang đi.
“Huỳnh Đông, tiền thuốc men em đã đóng giúp anh rồi!”
Nếu không phải Ngô Huỳnh Đông tới công trường kịp lúc mà cũng xuất hiện kịp thời thì e rằng người nằm băng bó trong bệnh viện là cô mới đúng. Cho nên chuyện cô tới bệnh viện xử lý vết thương với chịu tiền chữa trị cho anh ta cũng là chuyện đương nhiên.
Thấy anh ta đứng dậy tư trên giường, Trương Tiểu Du kinh ngạc hỏi: “Chẳng lẽ anh không phải năm viện sao?”
Ngô Huỳnh Đông nghe thế thì cười rồi ra hiệu khuỷu tay trái của mình đang được cố định bảng ván gỗ: “Nào có màu mè thế. Thậm chí anh còn không bị gãy xương nữa. Chỉ là mấy vết thương ngoài da nên phải khấu mấy mũi mà anh cũng được uống chống viêm với uốn ván nên cũng không ảnh hưởng gì. Bây giờ công trường đã khởi công nên có rất chuyện, anh không thể vắng mặt được!”
“Chuyện hôm nay, cảm ơn anh..” Trương Tiểu Du cần môi nói ra câu từ tận đáy lòng “Cá nhỏ, em đừng nghĩ nhiều quát” Ngô Huỳnh Đông cười với cô. Gương mặt thanh tú vẫn giống với trước đây: “Lúc anh cứu em cũng không định bắt em phải biết ơn. Em đừng quên dù sao chúng ta cũng từng học chung một trường đại học. Nhưng nếu đó không phải là em mà là một người khác thì anh cũng sẽ tiến tới đẩy ra. Anh là người phụ trách công trường nên dù ai xảy ra chuyện gì thì anh đều phải chịu một phần trách nhiệm!”