Mục lục
Truyện Ôm tôi nhé cô gái nhỏ – Lam Ngọc Anh – Hoàng Trường Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 216

 

Mới sáng sớm, đã dọn đồ vào vali xong, sau đó đón xe taxi đã hẹn trước, nhanh chóng rời đi.

 

Lam Ngọc Anhcũng trở lại đi làm, nên chỉ có thể tiễn cô ấy tới dưới lầu, may mà không có nhiều đồ lắm, lúc lên lầu cô lại phát hiện cửa căn nhà đối diện đang mở, cũng có người đang bọc lớn bọc nhỏ chuyển đồ, còn có đồ gia dụng.

 

Thấy hàng xóm đi tới, cô thuận miệng hỏi: “Chị ơi, các chị cũng dọn nhà à?”

 

Đối phương là chị gái tốt bụng đã báo cảnh sát trong vụ phá cửa lần trước.

 

“Đúng rồi!” Hàng xóm trực tiếp gật đầu.

 

“Sống ở đây thấy không hợp hay sao a?” Lam Ngọc Anhkinh ngạc, tiếp tục hỏi: “Em nhớ lần trước chị nói đã thanh toán tiền thuê nửa năm rồi mà, mới được bao lâu đâu, chưa tới thời hạn nhỉ?”

 

“Ai, đừng nói nữa!” Hàng xóm nghe vậy, thở dài: “Đúng là đã nộp tiền thuê nửa năm, nhưng bà chủ nhà đã bán phòng cho người ta, trả lại toàn bộ tiền thuê, kêu chị nhanh dọn đi, chị cũng không còn cách nào khác!”

 

Lam Ngọc Anhgật đầu, đây là điều khó tránh khỏi khi mướn phòng, ai gặp phải thì thật không may.

 

“Nghe nói phòng này còn bán với giả đắt nữa, cao hơn giá thị trường nhiều! Cũng không biết người mua nghĩ gì, lại chạy tới đây mua phòng, tổn thất của nhà chị cũng được là người ta bồi thường, không còn cách nào, bây giờ thật sự không hiểu nổi kẻ có tiền mà!”

 

Lam Ngọc Anhan ủi hai câu, nhìn thời gian thấy sắp trẻ rồi, cô không nói nữa liền đi vào cửa.

 

Bởi vì quan hệ hợp tác, khó tránh khỏi bị giám đốc gọi đến Hoàng thị chung.

 

Chỉ có điều lần này vào phòng họp, không phải Hoàng Trường Minhđang ngồi bên trong, Phan Duy cũng chả thấy đâu, mà là một người có vẻ như là thư ký.

 

Thấy sự nghi ngờ của mọi người, đối phương cười giải thích: “Tổng giám đốc Hoàng đi công tác ở bên ngoài, một tuần sau sẽ về, cho nên lần này tạm thời do tôi thay thế!”

 

“Vậy à!” Giám đốc liên tục gật đầu.

 

Lam Ngọc Anhcúi đầu, thì ra là đi công tác rồi.

 

Kết thúc cuộc họp xong, đi tới thang máy, cô nhịn không được nhìn về phía cánh cửa phòng làm việc của tổng giám đốc đang đóng. Trong đầu bỗng nhiên có cảm giác mất mát mơ hồ xẹt qua.

 

Lam Ngọc Anhkinh ngạc, vội vàng xua tay, chẳng lẽ hiện tại cô còn trông mong gặp anh. น

 

Mặt trời mọc rồi lại lặn, mỗi ngày đều lặp đi lặp lại. Lam Ngọc Anhchỉ về nhà rồi tới công ty, sau khi hàng xóm trước kia dọn đi, thì căn nhà trở nên trống trải và lộn xộn.

 

Lúc tan làm trở về, cửa mở rộng, vách tường bên trong lại được quét sơn lần nữa, công nhân đang dọn đồ dùng mới vào, hơn nữa đều là hàng hiệu, không biết lúc nào sẽ dọn vào ở.

 

Nhớ tới trước đây chị hàng xóm nói là một kẻ có tiền, cô cười nghĩ đúng là vậy thật.

 

Trời gần tối, Lam Ngọc Anhlệ thân thể mệt mỏi lên lầu.

 

Cuối cùng cũng lên tới tầng cao nhất, cô cúi đầu lấy chìa khóa từ trong túi ra, chợt nghe có tiếng bước chân từ dưới lầu truyền tới, càng ngày càng gần.

 

Lam Ngọc Anhkhông biết vì sao cảm thấy âm thanh này rất quen thuộc.

 

Sự vững vàng này chỉ có những doanh nhân mới có, nhanh mà không loạn.

 

Cô nghiêng đầu nhìn sang, chỗ hành lang nơi có đèn cảm biến đang sáng, một bóng người cao lớn dần lọt vào trong tầm mắt, sau đó là đường nét gương mặt cương nghị, đôi mắt sâu thẳm và khỏe môi mỏng hơi mím.

 

Một tay đút túi quần, ống quần theo động tác leo cầu thang hơi nhích lên để lộ đôi tất màu đen.

 

Lam Ngọc Anhngạc nhiên đứng tại chỗ, lập tức cắn mỗi: “Anh…”

 

Hoàng Trường Minhkhông để ý phản ứng của cô, mà lướt thẳng qua người cô, đứng ở đối diện, sau đó cũng móc ra một cái chìa khóa.

 

Chìa khóa được đưa vào chính xác.

 

Sau đó…

 

“Cạch

 

Cửa đổi diện được mở ra.

 

Lam Ngọc Anh mở to hai mắt nhìn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK