Mục lục
Truyện Ôm tôi nhé cô gái nhỏ – Lam Ngọc Anh – Hoàng Trường Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 146

 

Lúc này đã sắp tan làm, tất cả các đồng nghiệp ở xung quanh bắt đầu đứng dậy thu xếp đồ đạc cô cũng chỉ đành đi theo bọn họ ra khỏi phòng làm việc.

 

Cô chậm rãi bước đi định nghĩ cách trốn tránh, nhưng con Land Rover màu trắng vẫn đó chình ình ở bên đường.

 

Trong phòng bếp, tiếng nước chảy ngừng lại sau đó đèn tắt ngủm.

 

Lam Ngọc Anh chẫm rãi đi ra nhưng không đi vào phòng khách mà cô chỉ dừng ở đó, cô liếc Hoàng Trường Minh đang hút thuốc trên ghế sô pha, cô ngập ngừng một lát rồi nó: “Này, tôi lên tầng tắm trước đây.

 

Hoàng Trường Minh nhíu mày nhìn bóng lưng ủ rũ đi lên tầng của cô.

 

Từ lúc đón cô từ công ty thì có thể thấy rõ cô có gì đó không ổn

 

Khi mua thức ăn thì cô cũng mua rất nhanh chứ hầu như chẳng chọn gì cả, sau khi đi vào nhà thì cô xách thẳng thức ăn vào phòng bếp, sau đó cả quả trình nấu nướng cô đều cúi đầu, mỗi lần chạm mắt với anh thì đều hoảng loạn tránh đi. “Xuống đây đi.” Anh nói với cô. “… Sao thế?” Lam Ngọc Anh dừng lại. “Xuống đây!” Hoàng Trường Minh lặp lại.

 

Giọng điệu toát lên sự trầm thấp rõ ràng, Lam Ngọc Anh rời tay khỏi lan can cầu than rồi trảm mặc đi xuống.

 

Trong cả quá trình thì đôi mắt thâm sâu của Hoàng Trường Minh vẫn luôn nhìn chằm chấm cô từ đầu đến cuối, điều này khiến cô thậm chỉ đứng còn không vững. “Sao em mãi không cởi áo khoác thế?”

 

Ánh mắt Lam Ngọc Anh lấp lánh: “Điều hòa lạnh quả, tôi lên tầng rồi cởi… “Cởi bây giờ đi!” Hoàng Trường Minh phầy tàn thuốc.

 

Lam Ngọc Anh cắn môi, cô chỉ đánh liều mình kéo khóa áo ra rồi vắt áo khoác lên tay.

 

Hoàng Trường Minh nheo đôi mắt đen láy rồi nói: “Tay em che cổ làm gì thế?” “Làm gì có…” Lam Ngọc Anh căng thẳng ngập ngừng.

 

Hoàng Trường Minh đứng dậy, ưu thế chiều cao khiến cô chợt trở nên bé nhỏ.

 

Sau đó anh vươn tay ra kéo tay đang che trước cổ áo của cô, ánh mắt anh dần trở nên sâu hơn: “Vòng cổ đâu rồi?”

 

Cổ cô hoàn toàn lộ ra, Lam Ngọc Anh không thể che giấu được nữa.

 

Cô nuốt một ngụm nước bọt, đôi lông mi run rẩy, cô liếc sang chỗ khác rồi nói: “Hôm qua lúc tắm xong tôi quên đeo…

 

Hoàng Trường Minh chậm rãi thu tay lại, sau đó dùng đôi tay kẹp điều thuốc đưa lên miệng, điều thuốc nhanh chóng ngắn đi, khi khói thuốc phà vào mặt cô thì anh chậm rãi hỏi: ” Lam Ngọc Anh, lúc tôi đưa dây chuyển cho em thì tôi đã nói gì?” “…” Đôi tay của Lam Ngọc Anh đan vào nhau. “Nói lại cho tôi nghe!” Hoàng Trường Minh bằng nói lớn tiếng.

 

Lam Ngọc Anh co rụt vai lại, cô cắn môi nói: “Sau này đi đâu cũng phải đeo nó, lúc nào cũng phải đeo trên cổ “Còn nữa mà “Đi tâm cũng không được thảo

 

Sau khi nói xong thì Lam Ngọc Anh thấy đau đầu vì lý do vỡ vẫn cô vừa nghĩ ra.

 

Em có biết mình có một thói quen gì không? Hoàng Trường Minh lên tiếng lần nữa, anh vừa dập điều thuốc đang hút dở xuống gạt tàn, vừa tách đôi tay đang đan vào nhau của cô rồi giơ tay cô lên: “Khi nói dối tay em toàn mồ hôi thôi. “ Lam Ngọc Anh thấy tim mình đập nhanh hơn vì căng thẳng.

 

Người đàn ông này quả sắc bén và nhạy cảm rồi! Dường như khi ở trước mặt anh, không có gì có thể giấu giếm được mà đều bị vạch trần sạch sẽ.

 

Hoàng Trường Minh lau mồ hôi trong tay cô rồi hỏi: “Tôi hỏi em lần cuối nhé, dây chuyền đâu rồi?” ” ” Lam Ngọc Anh nhìn anh và không còn dám nói dối nữa nên hạ thấp giọng nói: “Tôi làm mất rồi…

 

Bỗng khỏe miệng của Hoàng Trường Minh xã xuống.

 

Đôi mắt sâu thẳm u ám nhìn cô hai giây rồi sau đó anh hất tay cô ra đi lên tầng

 

Lam Ngọc Anh cúi đầu, cho đến khi tiếng bước chân biến mất thì cô mới dám tắt đèn ở phòng khách đi, rồi sau đó mới dám im lặng đi theo sau.

 

Khi mở cửa phòng ngủ ra thì thấy Hoàng Trường Minh chưa đi tắm, anh cởi áo ngoài ra rồi nằm lên giường, mặt mũi u ám tối đen như mực, đôi môi mong mim thành một đường chỉ dài.

 

Lam Ngọc Anh đi lên trước âm thầm nhặt áo anh rồi treo lên. “Này, anh không đi tắm à?”

 

Cô thăm dò hỏi nhưng không ai trả lời.

 

Lam Ngọc Anh liếm môi nói: “Thế tôi đi tắm trước nhé. ” vẫn không có ai đáp lời như là cô đang tự nói một mình vậy, cả quá trình Hoàng Trường Minh cũng chẳng thẻm liếc cô một cái.

 

Lam Ngọc Anh thấy vậy thì cũng không vào phòng tắm mà đứng nguyên tại chỗ, dáng vẻ của cô như là đứa trẻ làm sai chuyện gì đấy.

 

Tuy đúng là cô đã làm sai chuyện…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK