Chương 562
Giọng nữ nhẹ nhàng vang vọng bên tai. Hoàng Trường Minh đút tay vào túi quần đứng đằng sau nhìn hai người, bất giác cong môi. Đây là chuyến du ngoạn hiếm hoi của hai cha con kể từ khi con trai anh chào đời tới nay. Đa số thời gian của anh đều tràn ngập công việc, thỉnh thoảng có kỳ nghỉ cũng sẽ dẫn con trai sang New York, nhưng hầu như đều giao cho Hoàng Thanh Thảo phụ trách, rất hiếm khi có thời khắc như thế này.
Lúc nói chuyện, Lam Ngọc Anh hơi nghiêng mặt, biểu cảm dịu dàng như thể cả khuôn mặt đều phát sáng. Hoàng Trường Minh bỗng cảm thấy, cho dù thời gian dừng lại ở khoảnh khắc này cũng được.
Bỗng có một con hổ đến gần. Đậu Đậu đang ngơ ngác nghe Lam Ngọc Anh nói chuyện nhất thời hoảng sợ, quay sang ôm cổ cô: “Ngọc Anh, Ngọc Anh.
Lam Ngọc Anh cũng bị giật mình, nhưng vẫn nhanh chóng bảo vệ cậu bé. Một bàn tay lớn duỗi về phía họ, cô chỉ cảm thấy mình và cậu bé đều được kéo vào trong vòng tay ấm áp, thân thể cao lớn che chở trước mặt cô, giọng nam trầm thấp vang lên: “Đậu Đậu, chúng sẽ không nhảy ra được đâu, đừng sợ”
Không hiểu sao, Lam Ngọc Anh lại có cảm giác hai chữ cuối cùng là dành cho mình. Hơn nữa lúc nói chuyện, giọng nói của anh vang lên ngay bên tại cô, hơi ấm rót vào tại khiến đầu cô như ù đi.
Lam Ngọc Anh thở hổn hển một lát mới có thể hít thở lại như bình thường, chỉ vào kính thủy tinh nói: “Đúng thế, Đậu Đậu nhìn nè, có thủy tinh bảo vệ rồi!”
Nghe vậy, cậu bé thò đầu ra từ trong lòng cô, chớp chớp mắt xác nhận xem họ nói có thật hay không, sau đó mới đi ra, nổi dũng khí lại gần kính thủy tinh. Dường như cậu bé vẫn còn sợ hãi nên bước chân rất ngắn, xê dịch từng chút một đến gần kính thủy tinh, trông rất đáng yêu.
Đến một nơi mang tính dấu hiệu, rất nhiều người đang tụ tập ở đây chụp ảnh.
Lam Ngọc Anh nhìn cậu bé nằm trong lòng Hoàng Trường Minh, suy nghĩ một lát rồi cũng cầm điện thoại ra, tiến lên trước mấy bước: “Chúng ta cũng chụp mấy bức ảnh đi.”
“Ừ” Hoàng Trường Minh gật đầu.
Không chờ cô lên tiếng, anh đã cầm lấy điện thoại của cô, sau đó đi đến trước mặt một nữ sinh. Lam Ngọc Anh có thể thấy rõ nữ sinh kia suýt nữa không dời mắt được.
Hoàng Trường Minh đưa điện thoại di động cho cô ấy, lễ phép hỏi: “Xin lỗi, cô có thể chụp một bức ảnh cho tôi được không?”
“Hả? Anh nói gì?” Nữ sinh này có vẻ mới lên năm nhất, ăn mặc rất giản dị, có lẽ là một cô bé thành thật chăm chỉ, chưa từng tiếp xúc quá nhiều với người khác phải nên lúc này rất khẩn trương.
“Có thể chụp cho tôi một bức ảnh được không?” Hoàng Trường Minh lặp lại lần nữa.
“Được chứ! Đương nhiên là được!” Nữ sinh vội vàng gật đầu, sau đó nhận điện thoại.
“Làm phiền cô.” Hoàng Trường Minh mỉm cười.
Thấy anh đi về phía Lam Ngọc Anh và Đậu Đậu, có lẽ cô bé kia mới kinh ngạc nhận ra anh đã có con. Lam Ngọc Anh có thể thấy rõ ánh mắt của nữ sinh tràn đầy thất vọng. Cô không khỏi lắc đầu bật cười, thậm chí còn nghĩ lát nữa hay là mình giải thích một chút. Xem ra sức hấp dẫn của Hoàng Trường Minh càng ngày càng lớn dần theo thời gian, bây giờ ngay cả nữ sinh cũng thu hút được.
“Anh chị nhìn vào ống kính này, em sắp chụp đây!”
“Một – Hai – Bal
Khi nữ sinh kia bấm nút chụp ảnh, bỗng nhiên một bàn tay to đặt lên vai Lam Ngọc Anh, khiến cô nhất thời cứng đò.
Nữ sinh kia ấn nút chụp ảnh mấy lần, sau đó kiểm tra lại bức ảnh mà mình chụp hộ người ta. Cậu bé mím môi cười nhìn ống kính, trông vừa ngại ngùng vừa đáng yêu, người đàn ông thì không có biểu cảm gì, nhưng ánh mắt như có ý cười. Còn người phụ nữ thì hơi cứng đờ, chẳng qua vẻ mặt đỏ ửng trông hơi khả nghi.
Nữ sinh nhún vai, đúng là hai vợ chồng kỳ lạ.
Lam Ngọc Anh liếc nhìn bàn tay vẫn đặt trên vai mình, nuốt nước miếng nói: “Ừm… Tôi muốn chụp mấy tấm ảnh chung với Đậu Đậu.
Cô lấy điện thoại ra vì chụp mấy bức ảnh chung với Đậu Đậu để lưu niệm, chẳng qua cô không ngờ Hoàng Trường Minh lại nhanh tay đến thế, không chờ cô nói xong đã lấy điện thoại của cô nhờ người khác chụp hộ.