Chương 359
Lam Ngọc Anh sợ hãi gật đầu: “Nghe thấy rồi!”
“Ừm.” Hoàng Trường Minh vô cùng vừa ý, ôm cô vào lòng.
Cứ như vậy, anh im lặng ôm cô được một lúc thì có tiếng bụng sôi ủng ục bất ngờ vang lên.
Lam Ngọc Anh lúng túng sở bụng, anh nghe thấy liền hỏi: “Em vẫn chưa ăn c?”
“Chưa.” Cô gật đầu.
Đúng lúc cô muốn nói điều gì đó thì lại có một tiếng “ùng ục” khác, nhưng lần này là của Hoàng Trường Minh.
Nhìn trên mặt anh thoảng qua một chút ngượng ngùng, Lam Ngọc Anh không nhịn được mà bật cười: “Hoàng Trường Minh, anh cũng chưa ăn đúng không?”
“Anh quả bận, thư ký đặt đồ bên ngoài rất khó ăn!” Hoàng Trường Minh nhíu mày.
Lam Ngọc Anh cảm thấy trong lòng nhói đau, ngẩng đầu lên nói: “Em nấu mì cho anh có được không?”
“Ừ. Hoàng Trường Minh gật đầu, hơi buông cô ra: “Tủ lạnh ở đây trống không, chẳng còn gì cả, anh xuống lâu đi mua “Để em đi mua cho!” Lam Ngọc Anh muốn để anh nghỉ ngơi.
“Không sao, để anh đi.” Hoàng Trường Minh kéo cô lại, liếc mắt nhìn gương mặt cô: “Em đi rửa mặt cho sạch đi, xấu chết đi được.”
“Ừm.” Lam Ngọc Anh xấu hổ.
Sau khi nghe tiếng đóng cửa, cô liền chạy vào phòng tắm và hoảng hốt khi nhìn thấy bản thân ở trong gương. Tóc tại rồi bù, mũi khóc đến nổi đỏ bừng, mí mắt sưng to như hai quả óc chó, cũng may cô không có thói quen trang điểm nếu không thì cô khóc đến nỗi kẻ mắt của cô sẽ như con gấu trúc- bảo vật của quốc gia, cô vội vặn vòi nước rửa sạch mặt.
Lúc đi ra, cô cúi đầu xuống nhìn đôi dép đi vừa chân, chính là Hoàng Trường Minh đưa cho cô lúc đi ra ngoài.
Sau hơn mười phút, Hoàng Trường Minh mua một ít mì khô và trứng quay về, Lam Ngọc Anh dịu dàng cầm lấy, sau đó chạy tới nhà bếp bắt đầu bản rộn nấu ăn.
Sau bữa tối, hai người đi tầm ở phòng riêng biệt.
Lam Ngọc Anh sau khi sấy tóc bước ra, cô mở chăn bông ra thì bị anh kéo vào.
Đèn trong phòng vụt tắt, khi nụ hôn của Hoàng Trường Minh chạm xuống, cô nâng cằm lên chủ động đón ý, vòng hai tay qua cổ anh.
Nụ hôn kéo dài rất lâu.
Sau khi chia tay, ngoại trừ lần hồi hấp nhân tạo ngắn ngủi thì rất lâu rồi hai người không thân mật như vậy.
Đều là người từng trải qua về thể xác và tinh thần, rất nhiều động tác nhỏ cũng có thể kích động nội tâm trong lòng, không khí và máu sôi sùng sục cũng đã nóng lên.
Lam Ngọc Anh vội vàng đi, cô chỉ có gọi điện cho giám đốc xin nghỉ, rồi nhanh chóng chạy đến Long Thành tìm Hoàng Trường Minh, cũng không mang theo quần áo để thay, ngay cả bàn chải đánh răng vừa nãy cũng là dùng chung với anh.
Trên người cô chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm rất dễ dàng bị xé toạc.
Lúc hai người gần như khó tách rời thì Hoàng Trường Minh đột ngột dừng lại, trấn anh chạm vào cô, hơi thở gấp gáp đang nhẹ nhàng vuốt ve khỏe miệng cô.
Lam Ngọc Anh cũng đang thở hổn hến, khó hiểu hỏi: “Hoàng Trường Minh, anh sao vậy?”
“Không có gì.” Hoàng Trường Minh nói xong liền từ trên người cô lật xuống, năm ở bên cạnh.
Lam Ngọc Anh cắn môi, như vậy là không có gì sao?
Người cô bị cánh tay thon dài của anh cuộn vào lòng, trong bóng tối có một cái cằm nhọn đang chống trên đỉnh đầu cô.
“Anh.“
Hoàng Trường Minh nhếch môi: “Anh cái gì?”
Lam Ngọc Anh thì thào nói: “Tại sao anh không tiếp tục “
“Tiếp tục cái gì?” Hoàng Trường Minh vẫn hỏi.
“Anh cố ý hỏi.” Cô đỏ bừng mặt.
Yết hầu của Hoàng Trường Minh nhô cao chuyển động lên xuống trong bóng tối.
“Chỉ là muốn hôn em, cũng không có ý định làm gì khác.”
“Tại sao..” Lam Ngọc Anh ngày người.
Hoàng Trường Minh đột nhiên lạnh lùng “hừm” một tiếng sau đó cố ý nói khë: “Để tránh có người nói anh vì muốn có quan hệ với cô ấy, mà tìm một cái cớ muốn tiếp tục với cô ấy mà thôi!”
Lam Ngọc Anh nghe thấy sự phẫn nộ trong lời nói của anh và cảm thấy nó rất quen tai.