Mục lục
Truyện Ôm tôi nhé cô gái nhỏ – Lam Ngọc Anh – Hoàng Trường Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 281

 

Họ đầu chỉ hôn nhau, còn làm chuyện không thể miêu tả kỹ càng nữa kìa, vả lại còn làm suốt cả đêm…

 

Nhìn thấy ánh mắt gấp gáp và quan tâm của Nguyễn Phong, Lam Ngọc Anh giải thích: “Bọn em đang hẹn hò.”

 

“Hẹn hò? Em và Hoàng Trường Minh sao?” Nguyễn Phong sững sờ.

 

Có vẻ vì quá bất ngờ, anh thậm chí còn không gọi là “Tổng giám đốc Minh” như mọi khi.

 

“Vâng.” Lam Ngọc Anh gật đầu.

 

Khóe miệng Nguyễn Phong giật giật, nhất thời không kịp tiêu hóa thông tin này. Anh nhìn thấy cô gật đầu, đôi mi cụp xuống run rẩy, hoàn toàn là dáng vẻ của một cô gái đang yêu “Anh Nguyễn Phong, cũng không còn sớm nữa, em lên nhà đây.” Lam Ngọc Anh đã tự tháo dây an toàn: “Anh lái xe về chậm thôi, đi cẩn thận nhé!”

 

Rất lâu sau, Nguyễn Phong mới bật ra một tiếng: “Được!”

 

Nhìn theo bóng cô biến mất ở cửa tòa nhà, anh vẫn không thể hoàn hồn trở lại được.

 

Bây giờ cho dù không muốn thi Nguyễn Phong vẫn phải thừa nhận Ngọc Anh của anh đã càng ngày càng xa rời anh rồi.

 

Sau khi leo lên nhà, Lam Ngọc Anh không tắm rửa ngay mà bò lên cửa sổ ngồi đợi, mãi vẫn không thấy chiếc Land Rover ấy.

 

Từng giây từng phút trôi qua, đến tận hơn mười giờ tối.

 

Cô bắt đầu gọi điện thoại cho Hoàng Trường Minh, lần này không phải không có ai nghe mà vừa “tút” một tiếng thì đã có người ngắt máy, khi gọi lại thì vẫn tình trạng như vậy.

 

Lần này Lam Ngọc Anh hoang mang thực sự, cử đi đi lại lại trong phòng.

 

Ngầm nghĩ một chút, cô chỉ còn cách bẩm bụng gọi cho một người khác: “Alo, trợ lý Duy ạ? Tôi là Lam Ngọc Anh, anh đang ở cùng với Hoàng Trường Minh phải không Nửa tiếng đồng hồ sau, taxi dừng lại trước cửa hộp đêm.

 

Lam Ngọc Anh cầm lấy chỗ tiền lẻ được trả lại rồi rảo bước chạy vào trong. Ra khỏi thang máy, cô lần theo số phòng mà Phan Duy nói, nhanh chóng tìm được phòng bao.

 

Cửa phòng mở hé, bên trong đang có tiếng hát vọng ra.

 

Có rất nhiều người, cả nam lẫn nữ mùi rượu và mùi thuốc lá trộn lẫn vào nhau. Lam Ngọc Anh đi vào trong, cổ gắng kiểm tìm Hoàng Trường Minh trong không gian u tối. Đi được một nửa thì bỗng nhiên trước mặt cô có thêm một cái bóng.

 

“ỘI Tôi còn tưởng mình nhìn nhầm chứ”

 

Lam Ngọc Anh ngẩng đầu lên lập tức bắt gặp đôi mắt hoa đào đó: “Bác sĩ Sinh…”

 

Dường như chỉ cần cởi chiếc áo blouse trắng đó ra là anh ấy sẽ lập tức trở về với hình tượng một công tử ăn chơi trác táng. Cứ thay đổi thân phận liên tục như vậy quả thật khiến người ta không thể thích ứng nổi. Nhưng cô bất chợt nhớ tới cảnh tượng đã nhìn thấy ở dưới nhà cô bạn Trương Tiểu Du, nếu không phải vì bây giờ đang không tiện thi cô nhất định phải hỏi cho rõ ràng.

 

“Cô Ngọc Anh chạy tới đây làm gì vậy?” Trần Phong Sinh nhìn thấy cô thì có vẻ như rất kinh ngạc.

 

“À, tôi tìm Hoàng Trường Minh…” Lam Ngọc Anh ngượng ngập.

 

“Tim Trường Minh à? Lần trước gặp, chẳng phải cô nói không có quan hệ gì với cậu ấy sao?” Trần Phong Sinh nhưởng cao mày, cố tình nói. Thấy cô đỏ mặt, anh ấy bèn bật cười xua tay “Được rồi, không chọc cô nữa, cậu ấy ở kia kia!”

 

Nhìn theo hướng ấy, cô quả nhiên nhìn thấy Hoàng Trường Minh đang ngồi xoay lưng lại.

 

Lam Ngọc Anh thở phào nhẹ nhõm, bên cạnh anh không có cô gái nào, chỉ có một mình Phan Duy mà thôi.

 

Cô nghiêng người đi tới, Phan Duy thấy cô thì lập tức đứng dậy: “Cô Ngọc Anh!”

 

Lam Ngọc Anh gật đầu, ngồi xuống cạnh anh.

 

Hoàng Trường Minh chỉ hờ hững tiếc nhìn cô một cái, rồi lại tiếp tục hút thuốc, cố tình coi cô như không khí.

 

“Hoàng Trường Minh..

 

Cô dè dặt gọi một tiếng, rồi lại thận trọng hỏi: “Anh vẫn còn giận à?”

 

“Con mặt nào của em nhìn thấy anh đang giận?” Hoàng Trường Minh hừ lạnh một tiếng.

 

“…” Bên mắt nào cũng thấy cả.

 

Thấy anh vừa hút hết một điều thuốc lại định rút thêm điều nữa, cô buộc phải giữ tay anh lại: “Anh đừng hút thuốc nữa, uống chút nước đi!”

 

Hoàng Trường Minh ném chiếc bật lửa lên mặt bàn, đúng là không hút nữa nhưng vẫn lờ cô đi.

 

“Tổng giám đốc Minh không để tâm đến em, hay là qua đây chơi xúc xắc với mấy anh đi?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK