Chương 1056
Chạm vào đôi mắt đỏ bừng đó của cô, trong lòng anh rất đau. Nhân lúc đèn đỏ, anh giơ tay lau mồ hôi trên trán cô, sau đó nắm chặt lấy mu bàn tay của cô, nói với cô từng tiếng: “Ngọc Anh đừng sợ, có anh ở đây, em và con sẽ không có chuyện gì hết!”
“Vâng.” Lam Ngọc Anh gật đầu.
Giọng nói dịu dàng và mang theo sức mạnh của anh khiến trái tim thấp thỏm của cô dường như nhận được chút yên bình.
Khoảng chừng năm, sáu phút sau, lại nghe được tiếng trầm thấp của anh: “Đến bệnh viện rồi”
Lam Ngọc Anh ngẩng đầu nhìn, quả nhiên nhìn thấy một tòa nhà được ký hiệu bệnh viện xuyên qua cửa kính của cửa số xe. Ở cửa có các bác sĩ và y tá ra đón, vừa tồi anh đã gọi điện liên lạc trên đường đi, nên giường bệnh cũng đã được đẩy ra đợi ở nơi đó.
Nhìn thấy những thiên sứ áo trắng đó, trái tim của cô cuối cùng cũng buông lỏng, ý thức cũng dần mất đi.
Đợi đến khi tỉnh lại lần nữa, trong tâm mắt đều là màu trắng, cô đang nắm trong một phòng bệnh cao cấp ở bệnh viện.
“Ngọc Anh! Chị tỉnh lại rồi!”
Mắt vừa chớp được hai cái, đã có một giọng nói vui mừng vang lên.
Lam Ngọc Anh quay đầu qua, nhìn thấy Trịnh Phương Vũ đang nấm ở giường bệnh bên cạnh, nhìn cô một cách kích động: “Phương Vũ..”
‘Sau khi gọi một tiếng, cô lập tức nghĩ tới gì đó, bàn tay lập tức lo lắng sờ lên bụng.
Vì vừa mới tròn ba tháng không lâu, vẫn chưa thành hình được bao nhiêu, lúc này lại đang nãm, bụng nhất thời bằng phẳng, nên không sờ ra được rốt cuộc có còn hay không.
“Đừng khẩn trương, đứa trẻ vẫn còn, rất an toàn!” Trịnh Phương Vũ biết sự lo lắng của cô, nên vội vàng bảo cô có thể yên tâm: “Em đã hỏi bác sĩ, cũng may thai nhỉ qua ba tháng nên đã ổn định, lại thêm tốc độ phản ứng của chị lúc đó rất nhanh, dùng cánh tay và đùi ngăn được không ít lực quán tính, bảng không nếu thật sự va vào bụng, vậy hậu quả thực sự không dám tưởng tượng!
Hiện tại tuy có kinh động, nhưng không nguy hiểm, chỉ là động thai khí. Bác sĩ nói chị cũng vì bị dọa sợ nên mới dẫn đến hôn mê, đợi sau khi tỉnh lại, trở về nghỉ ngơi cẩn thận là được!”
Lam Ngọc Anh nghe vậy, suýt chút nữa thì vui đến bật khóc.
May quá may quá.
Cảm tạ ông trời rằng đứa nhỏ không sao, đây đúng là có kinh sợ mà không có nguy hiểm. Một chuyến đi tới bệnh viện này, mỗi một giây đều là sự hành hạ, nếu sinh mạng nhỏ đang sống trong bụng này cứ mất đi như vậy, vậy e rằng cô cũng không biết phải đối mặt thế nào, tuyệt đối sẽ đau lòng như khi mất đi bánh bao nhỏ vào bốn năm trước.
Thấy tầm nhìn của cô lướt qua mình và tìm kiếm trong bệnh viện, Trịnh Phương Vũ biết cô đang tìm Hoàng Trường Minh, nên giải thích: “Anh Trường Minh đang nghe điện thoại ở ngoài sảnh, anh ấy sợ làm phiền đến chị, chắc sẽ quay lại nhanh thôi”
Lam Ngọc Anh nghe vậy thì gật đầu.
Anh ấy chắc chắn cũng rất sợ hãi!
Tuy từ đầu đến cuối anh đều nói với cô đừng sợ, có anh ở đây, anh nhất định sẽ không để mình và đứa trẻ có chuyên, Nhưng khi được anh ôm lên xe, cô có thể cảm giác được mỗi một ngón tay và hơi thở của anh đều đang run rẩy.
Khi Lam Ngọc Anh buông tay xuống, cơn đau đớn ập tới, không nhịn được mà “á” một tiếng, hít ngược một ngụm khí lạnh.
“Chị đừng lộn xôn, sẽ ảnh hưởng đến chỗ cánh tay bị đụng vào đó!” Trịnh Phương Vũ vội vàng đi tới, nhẹ nhàng xân tay áo của cô lên: “Khi ấy chị che bụng, lúc ngã đã dùng cánh tay và chân chặn, vì thế bên trên có không ít vết máu tụ, khuỷu tay cũng sưng lên không ít, đã được bôi thuốc rồi, đoán chừng hai ba ngày mới bớt sưng!”
Lam Ngọc Anh cúi đầu nhìn thoáng qua, quả thực trên cánh tay bên trái có vết bầm tím rất lớn, chắc hẳn là do lúc cô nắm lấy tay vịn để ổn định cơ thể trong khi ngã xuống mà tạo thành. Khi tỉnh lại, lại một lòng nghĩ đến đứa trẻ, nên ngược lại không cảm giác được. Lúc này, xác định đứa trẻ đã không sao rồi, cho nên những giác quan khác mới cảm nhận được.