Chương 606
Hoàng Trường Minh ngồi sau cái bàn làm việc dài rộng, anh mặc một bộ đồ Vest màu đen, ngồi tựa lưng ra sau ghế, ống tay áo áo sơmi được xắn lên đến khuỷu tay, lộ ra cánh tay cường tráng, cúi mắt nhìn xuống, đôi tay cầm bút lướt trên văn kiện, ngũ quan cương nghị và nghiêm túc.
Sau khi về nước, Lam Ngọc Anh từng tới Hoắc thị hai lân.
Chỉ có điều lần nào đến cũng cùng toàn soạn Châu Thần đến, có đến cũng không đến thẳng phòng làm việc của anh, bây giờ khi bước vào, bên trong vẫn trang hoàng như xưa, không khác gì bốn năm trước, khiến cô cảm thấy hoảng hốt.
Hoắc Trường Minh có lẽ biết là cô vào, nhưng lại không ngẩng đầu lên.
Chiếc bút máy trong tay vẫn liên tục lướt trên giấy tờ, “Ngồi đi, chờ anh một chút, để anh xem hết văn kiện này đã!”
“Ừm.” Lam Ngọc Anh kéo cái ghế đối diện ra.
Hai tay đặt lên bàn, hải bả vai rộng cường tráng, chiếc áo vest ngoài đang mở nút, đôi cánh tay to khỏe như muốn vươn ra khỏi chiếc áo sơ mi
Hoắc Trường Minh khẽ nheo hai đầu lông mày lại, rất chuyên tâm.
Hình ảnh này mang lại cảm giác rất quen thuộc, trước kia kia hai người còn đang giữ mối quan hệ yêu đương, nếu anh tăng ca cô sẽ đến Hoắc thị chờ anh, anh thì ngồi sau bàn làm việc chuyên tâm chú ý vào văn kiện, còn cô thì nằm dài trên ghế sofa làm gì đó để giết thời gian, ngẫu nhiên cô vụng trộm ngắm nhìn anh một cái, trong lòng sẽ rất ngọt ngào……
Khi cô chợt ý thức được mình đang suy nghĩ gì, Lam Ngọc Anh vội lắc lắc đầu Chờ những suy nghĩ tạp niệm kia bay hết ra ngoài, Hoắc Trường Minh đang ngồi phía đối diện chẳng biết đã ngẩng đầu từ lúc nào, đang nhìn cô chăm chữ
Không đợi cô lên tiếng trước, Hoắc Trường Minh bỗng dưng nói, “Anh chợt nhớ tới một chuyện”
“Cái gì?” Lam Ngọc Anh nhíu mày.
Hoắc Trường Minh đậy nắp bút máy lại, đặt lên bàn vang lên một tiếng “cạch” trầm lắng, sau đó từ từ nâng khỏe môi lên, “Lúc trước, khi anh còn đang mất trí nhớ, bị người ta bỏ thuốc, sau đó không biết người nào đó đã dùng cơ thể của mình để giúp anh giải thuốc, nếu như anh nhớ không lầm, thì dường như cũng ròng rã cả đêm!”
“….. Lam Ngọc Anh khoanh hai tay lại.
Không ngờ rằng tự dưng anh lại nhắc đến chuyện này, mà anh vẫn nói theo kiểu mơ hồ, mơ hồ đến nổi, những cảm xúc xấu hổ trước kia như sóng vỗ tràn bờ, tràn vào trong đầu cô, bất chợt vì những cảm xúc ấy cô cảm thấy khó chịu tới nghẹt thở.
“Vì sao em lại làm vậy?” Hoắc Trường Minh nheo mắt lại.
“Lúc đó em đã nói rất rõ ràng rồi, với em mà nói thì chuyện đó chẳng lại gì cả, vả lại…… Lam Ngọc Anh kiểm môi một cái, dứt khoát ngẩng đầu lên, cùng anh mắt đối mắt, nhẹ nhàng thờ ơ nói, “Nếu anh không nhắc thì em cũng đã quên từ lâu rồi!”
Hoắc Trường Minh nghiến răng, “Lam Ngọc Anh, em càng ngày càng có tiền đồ nhỉ”
Đôi tay của Lam Ngọc Anh giấu ra sau lưng vắt kiệt đến mức sắp chảy nước, đột nhiên nhớ lại mình tới đây tìm anh là có việc, cô ngồi ngay người lại, “Hoắc Trường Minh, em tới đây tìm anh là có chuyện muốn hỏi.
“Hỏi đi. Hoặc Trường Minh tựa lưng ra sau ghế.
“Hồi chiều em có đến bệnh viện thăm Đậu Đậu, thắng bé nói anh rất giỏi, nói anh nhất định có thể giữ em lại cho nên em sẽ không đi nữa….” Lam Ngọc Anh trực tiếp đi vào thẳng vấn đề, ánh mắt nhìn anh chăm chăm, “Hoắc Trường Minh, hôm em đi phỏng vấn ở Hoàng Đổng vừa hay anh cũng có mặt ở đó, Hoàng Đổng đột nhiên thay đổi ý định có liên quan tới anh không?”
Đối với câu hỏi của cô, Hoắc Trường Minh chợt nhếch mày, cũng không mấy bất ngờ.
Thật ra thì lúc cô vừa ra khỏi cửa phòng bệnh, con trai đã mượn điện thoại của hộ sĩ gọi cho anh, mật báo với anh là thẳng nói lỡ miệng rồi.
Mà câu đó thì thực sự cũng là anh nói, lúc trước cô đưa Diệp Tấn gì đó đến bệnh viện không chỉ để thằng bé thôi, còn nói tạm biệt với thằng bé, lúc cô vừa rời đi Đậu Đậu liền khóc một trận mây mưa, nếu anh không dỗ, thì cái bệnh viện đó đã bị xập từ lâu rồi.
Hoắc Trường Minh từng hứa với con trai, sẽ giữ cô lại, nhờ vậy nên thắng bé mới chịu ngoan ngoãn lại.
Khẽ nhếch mày lên, anh mở miệng, “Đậu Đậu vẫn chưa đủ bốn tuổi.”
Lam Ngọc Anh nhíu mày.