Mục lục
Truyện Ôm tôi nhé cô gái nhỏ – Lam Ngọc Anh – Hoàng Trường Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1714

Lý Lan Hoa bị nắm cảm bắt buộc phải ngẩng đầu lên, mặt đầy vẻ không phục: “Tôi có n‹ ìn nữa cũng như vậy thôi, người đó là bạn trai tôi!”

“Ai cho phép em có bạn trai?” Trán Trần Văn Sáng hiện gân xanh.

“Trần Văn Sáng, bây giờ anh lấy tư cách gì hỏi tôi câu này?” Lý Lan Hoa không quan tâm đến lửa giận dữ tợn trong mắt anh ta, cũng không quan tâm sức lực anh ta đang nắm cãm mình mạnh cỡ nào, vẻ mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng nói: “Nếu lấy tư cách bậc đàn anh, thì chuyện tôi có bạn trai anh nên vui mừng!”

“Tôi lấy tư cách một người đàn ông!” Trần Văn Sáng trầm giọng nói.

Hai tay buông xuống của Lý Lan Hoa nắm chặt thành nắm đấm nhỏ, bướng binh nói: “Tư cách đàn ông thì càng không cần thiết! Giữa chúng ta sớm đã không còn quan hệ gì nữa rồi!”

“Không còn quan hệ gì?” Mắt Trần Văn Sáng đã nheo lại thành một khe hở mỏng “Đúng!” Giọng nói của Lý Lan Hoa còn lớn hơn anh ta, lạnh lùng cười, giống như đang nói chuyện của người khác: “Chúng ta chẳng qua chỉ là từng ngủ với nhau, từng có mối quan hệ với nhau, bây giờ không ngủ nữa thì cũng không còn gì nữa!”

Ủng quân đội của Trần Văn Sáng đột nhiên bước tới, khoảng cách vốn dĩ đã rất gần lại càng trở nên gần hơn, chiếc mũi cao thẳng gần như sắp kề sát vào trên mặt cô ta, ánh mắt như thể đóng đỉnh vào mắt của cô ta, thốt ra từng chữ: “Giữa chúng ta không thể không có quan hệ gì, Lan Hoa, em nợ tôi một đứa bé!”

Lý Lan Hoa cứng đờ, vành mắt dần dần đỏ lên.

Đôi mắt dài hẹp của Trần Văn Sáng cũng đỏ lên, không biết vì tức giận hay vì cảm xúc đau khổ, giọng nói của anh ta bỗng trở nên khàn khàn: “Năm đó em không nói với tôi, sau lưng tôi bỏ nó! Lan Hoa, đây là em nợ tôi, em dám nói không phải sao?”

Nước mắt Lý Lan Hoa từ trong hốc mắt tuôn rơi thành từng hạt lớn, xẹt qua đôi gò má và đầu ngón tay anh ta.

Môi cô ta run run, nhưng không thể nói ra lời.

Bởi vì cô ta không dám.

Nghe thấy cuộc đối thoại của hai người bọn họ, Trương Tiểu Du suýt nữa khẽ hét lên.

Cô ấy che miệng lại, hai mắt trừng lớn vì kinh ngạc, cô ấy biết sự dây dưa không rõ ràng của Lý Lan Hoa và Tân Văn Sáng. Cũng biết giữa bọn họ có một tầng quan hệ không thế nói thẳng ra, nhưng cô không thể nào ngờ được giữa bọn họ vậy mà đã từng có một đứa bé…

Lúc này bao nhiêu kỉ niệm trước kia hiện về, chẳng trách, khi biết tin cô mang thai, Lý Lan Hoa lại thường xuyên sờ bụng mình, vẻ mặt hiện lên sự lưu luyến mà lại hoảng hốt, còn có bao nhiêu lời dặn dò có kinh nghiệm, và sự binh nói: “Tư cách đàn ông thì càng không cần thiết! Giữa chúng ta sớm đã không còn quan hệ gì nữa rồi!”

“Không còn quan hệ gì?” Mắt Trần Văn Sáng đã nheo lại thành một khe hở mỏng “Đúng!” Giọng nói của Lý Lan Hoa còn lớn hơn anh ta, lạnh lùng cười, giống như đang nói chuyện của người khác: “Chúng ta chẳng qua chỉ là từng ngủ với nhau, từng có mối quan hệ với nhau, bây giờ không ngủ nữa thì cũng không còn gì nữa!”

Ủng quân đội của Trần Văn Sáng đột nhiên bước tới, khoảng cách vốn dĩ đã rất gần lại càng trở nên gần hơn, chiếc mũi cao thẳng gần như sắp kề sát vào trên mặt cô ta, ánh mắt như thể đóng đinh vào mắt của cô ta, thốt ra từng chữ: “Giữa chúng ta không thể không có quan hệ gì, Lan Hoa, em nợ tôi một đứa bé!”

Lý Lan Hoa cứng đờ, vành mắt dần dần đỏ lên.

Đôi mắt dài hẹp của Trần Văn Sáng cũng đỏ lên, không biết vì tức giận hay vì cảm xúc đau khổ, giọng nói của anh ta bỗng trở nên khàn khàn: “Năm đó em không nói với tôi, sau lưng tôi bỏ nó! Lan Hoa, đây là em nợ tôi, em dám nói không phải sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK