Chương 2141
Nước mang màu đỏ rực sóng sánh, cánh hoa hồng mướt mát được bài trí ở phía trên, hương thơm váng vất qua cánh mũi.
Lý Lan Hoa chậm rãi cầm lên uống thử, thích đến mức hai chân đều đung đưa. Thời điểm ngẩng đầu, cô thấy sắc mặt Trần Văn Sáng đột nhiên âm trầm.
Lý Lan Hoa ngơ ngác.
“Làm sao vậy?”
Anh không nói không rằng, quét mắt nhìn nhân viên phục vụ nam ở phía sau cô, nhanh chóng đứng dậy cởi ái khoác của mình che đùi cô lại.
“Anh đã nói rồi, con gái không nên mặc đầm ngắn như thế này.”
“..
Trần Văn Sáng trầm giọng, thanh âm nghiêm khắc khiến Lý Lan Hoa cảm thấy oan ức, ủ rũ bu môi. Anh dịu dàng xoa đầu cô, khẽ cúi người thì thâm vào †ai người mình yêu.
“Chỉ mình anh mới được phép ngắm em thôi.”
Thanh âm Trần Văn Sáng nhỏ đến mức ngoại trừ hai người không một ai nghe được. Lý Lan Hoa cảm giác thanh âm đối phương như mũi tên ghim thẳng vào tim cô. Cô hạ mắt, nhìn áo anh đang khoác trên đùi mình.
Thật ra chiếc đầm này cũng không ngắn đến vậy, chỉ qua đùi một chút mà thôi. Có điều thời điểm ngồi xuống, khó tránh khỏi phần dưới sẽ bị kéo lên, lộ ra phần da thịt non mềm. Mà hiện tại, mọi thứ đều bị bịt kín, hoàn toàn chẳng có kế hở.
Lý Lan Hoa khẽ liếc mắt nhìn Trần Văn Sáng, người đàn ông của cô quả thật vô cùng chiếm hữu. Nhưng, cô rất thích. Trần Văn Sáng sau khi cởi bỏ áo khoác liên xắn ống tay áo sơ mi lên, lộ ra cánh tay rắn chắc. Đôi mắt lạnh lùng nghiêm nghị nhìn thẳng về phía người phụ vụ nam, khiến đối phương run lẩy bẩy, nhanh chóng thu hồi tâm mắt, không dám nhìn loạn.
Bấy giờ, món ăn vừa vặn được đem lên. Món ăn không chỉ được bài trí tinh xảo mà hương vị cũng không chê vào đâu được. Tuy rằng số lượng thức ăn không nhiều nhưng anh đã gọi sáu món chính kèm một phần canh, hai người ăn vân xem như vừa đủ.
Lý Lan Hoa cảm thấy mỗi món ăn đầu đặc biệt ngon miệng. Nhưng cô thích nhất chính là món đầu sư tử, hương vị vừa cho vào miệng liền tan chảy, bên trong gồm bốn phần tròn trịa.
Lý Lan Hoa ăn một hơi hết ba cái, hiện tại chỉ còn duy nhất một cái, đáng tiếc cô ăn không nổi nữa. Nhưng dã sao cũng đã lỡ cắn vào, nếu bỏ thì lãng phí quá đi mất.
“Em ăn không nổi nữa rồi.”
Lý Lan Hoa nhỏ giọng than thở, Trần Văn Sáng nghe vậy liền gắp món ăn bỏ vào bát mình. Cô nhìn thấy anh lần nữa nâng đũa, gắp cho vào miệng. Trần Văn Sáng chẳng chút do dự đem phần ăn dư của cô ăn hết toàn bộ. Lý Lan Hoa ngượng ngùng cúi mặt, phía trên dường như còn vương lại nước bọt của cô…
Trần Văn Sáng thấy cô buông đũa, dường như đã ăn no, xoa xoa cái bụng nho nhỏ. Khuôn mặt hồng hồng dưới ánh đèn càng thêm động lòng người.
Anh liếc nhìn điều hòa, cảm giác nhiệt độ ở đây không lạnh cho lắm, vậy nên hỏi cô.
“Có muốn dùng thử tráng miệng chỗ này không? Nghe bảo rất ngon.”
“Nhưng em thật sự ăn không nổi nữa!”
“Còn dư thì anh ăn.”
“Vậy thì được.”