Chương 1096
Trịnh Phương Vũ dường như không nhìn thấy vẻ mặt nài nỉ của Hoàng Trường Minh, dù sao cũng đang ở nhà mẹ đẻ, giọng điệu rất cứng rắn, cô ấy tiến tới nói: “Ngọc Anh, ông ngoại gọi chị vào kìa, theo phong tục, đêm nay đôi uyên ương không được phép gặp nhau đâu!
“Ừm, chị biết rồi!” Lam Ngọc Anh cần răng gật đầu.
Cô lén nhìn sắc mặt của Hoàng Trường Minh, thấy nó lại đen hơn trước một chứt Cô ngượng ngùng, giống như làm nũng lắc cánh tay của anh, bởi vì Trịnh Phương Vũ và bánh bao nhỏ đều có mặt, cô kiêng chân hôn lên mặt anh, dỗ dành: “Ông xã à, em vào trong trước đây, ngày mai em chờ anh đến đón!”
“Đi thôi!” Trịnh Phương Vũ kéo tay cô đẩy về phía trong.
Bước chân của hai người cũng thật nhanh, trong nháy mắt bóng dáng cô đã biến mất ở cửa biệt thự, dưới ánh trăng, môi mỏng của anh mím lại thành một đường thẳng.
Bánh bao nhỏ đứng yên tại chỗ, cái miệng nhỏ nhắn cần miếng đào trên tay, nước trái đào bản tung tóe ra xung quanh. Sau khi nuốt xuống, cậu nhóc nhìn về phía bố mình, nhếch miệng nhỏ lên, đắc ý n “Hì hi, ông ngoại nói cục cưng có thể ở lại chỗ này”
Màn đêm dần buông xuống, cả khu biệt thự vắng lặng, chỉ có ánh sao lấp lánh trên bầu trời đêm.
Lam Ngọc Anh được sắp xếp ở căn phòng trong cùng trên tầng hai. Đây vốn là phòng của Lê Hoài Phương khi bà ấy chưa kết hôn, người làm đã trang hoàng phòng ốc vô cùng đẹp đẽ, nơi đây tràn ngập bầu không khí tân hôn.
Bánh bao nhỏ đã ngủ từ sớm, há miệng ngáy khò khò, cái mũi xinh xân phập phồng.
Lam Ngọc Anh vẫn còn chưa ngủ, không biết vì sao trong lòng cô có chứt bất an, sợ bản thân trở mình sẽ đánh thức con trai, cô đứng dậy ngồi ở bên giường ngẩn người Đột nhiên có tiếng động sột soạt từ cửa sổ, cô không thể không nhìn qua.
Trong bóng tối, một bóng người loáng thoáng xuất hiện ở sau rèm cửa.
Lam Ngọc Anh sửng sốt, lập tức nghe thấy tiếng ngón tay gõ vào kính cửa sổ, cô nghĩ đến chuyện gì đó, rồn rén vén chắn lên đi xuống giường, đi tới bên cửa số mở rèm cửa. Bên ngoài không ai khác chính là Hoàng Trường Minh đang trèo lên trên bệ cửa số.
Cô nhanh chóng mở cửa sổ cho anh vào: “Ông xã, anh bị điên à? Nửa đêm sao anh lại trèo cửa sổ thế!”
“Cửa biệt thự khóa chặt, nhà họ Lê lại không cho anh gặp eml” Hoàng Trường Minh khit mũi, hai tay chống lên bệ cửa số, rất lưu loát nhảy vào, nhẹ nhàng đóng cửa sổ lại, dường như không phát ra một tiếng động nào. Hoàn toàn không bị phát hiện.
Nói cách khác, anh chỉ có thế leo lên cửa số mới có thế gặp được cô, Lam Ngọc Anh từ trong phòng nhìn xuống độ cao cửa sổ, cần môi: “Quá nguy hiểm rồi”
“Đừng lo lắng, trong lòng anh nắm chắc!” Hoàng Trường Minh cong môi, dùng tay vỗ bụi đất trên quần áo.
Lam Ngọc Anh được anh ôm vào lòng, dùng hai tay ôm lấy eo anh, không nhịn được, nói “Một ngày trước khi tố chức hôn lễ, cô dâu và chú rể không thế gặp mặt, sao anh lại chạy đến đây, sẽ có điềm xấu đấy!
Sau khi nói xong cô lại cảm thấy hơi sai sai, lập tức lắc đầu “không không không” vài lân.
Hoàng Trường Minh bị bộ dáng ngốc nghếch của cô làm cho buồn cười, cúi người hôn cô: “Muộn như vậy sao em còn chưa ngủ?”
“Em hơi trần trọc không ngủ được…” Lam Ngọc Anh thành thật nói với anh, sau khi suy nghĩ một lúc, cô hít một hơi dài: “Chắc ngày mai là đám cưới rồi, nên em hồi hộp quát”
“Em căng thẳng cái gì chứ?” Hoàng Trường Minh biết còn cố ý hỏi Lam Ngọc Anh cần môi, hai má ửng đỏ: “Em sợ ngày mai phạm sai lầm, sợ giẫm lên áo cưới, sợ quên lời thề, sợ phải.”
Mặc dù đã tập duyệt qua một lần, nhưng đến lúc diễn ra thật, cô vẫn lo lắng mình sẽ mắc lỗi do căng thẳng, dù gì đây cũng là một sự kiện lớn trong cuộc đời mỗi người.
“Không sao đâu” Hoàng Trường Minh vòng tay ôm cô chặt hơn, trầm giọng nói vào tai cô: “Có Đậu Đậu ở phía sau giúp em cầm váy cưới. Lời thề được viết hết lên giấy, đến lúc đó cầm lên đọc là được. Cho dù có chuyện gì xảy ra nữa thì cũng đừng sợ, có anh ở đây rồi!”