Mục lục
Truyện Ôm tôi nhé cô gái nhỏ – Lam Ngọc Anh – Hoàng Trường Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 116

Hoàng Trường Minh không ở bên cạnh, thật ra cô rất không được tự nhiên.

Thỉnh thoảng lại có khách đi vào bữa tiệc, Lam Ngọc Anh chỉ lợ đăng liếc mắt nhìn một cái.

Liếc mắt một cái, lại khiến cô chấn động.

Tuy rằng không hoàn toàn thấy rõ ràng khuôn mặt, nhưng tuyệt đối sẽ không nhận nhầm.

Là anh ta!

Lam Ngọc Anh dường như không kiềm chế được cơn hoảng loạn trong lòng, chỉ cảm thấy trên trán và trong lòng bàn tay đang không ngừng toát mồ hôi ra bên ngoài, mà trên người lại cảm thấy lạnh lẽo.

Bên cạnh có nhân viên bên champagne đi qua, cô cầm ly quay lưng lại uống cạn sạch, miễn cưỡng bình tĩnh lại.

Khi cô xoay người lại, người kia đã nhìn thấy cô.

Giống như sợ cô sẽ bỏ trốn, tựa như chỉ trong chớp mắt đã đi đến trước mặt cô: “Anh Anh, đúng là em!”

Thân thể hiện ngang của người đàn ông, vẫn giống trong trí nhớ của cô, đường nét anh tuấn cứng rắn nhìn rất nghiêm túc.

Chỉ là khi anh cười lên, là có loại cuốn hút không nói nên lời, như là ngọn gió xuân đầu tiên khi ngày đông giá rét trôi qua, khi người ta chưa cảm nhận được sự ấm áp của nó, trái tim đã ấm rồi, cả người phát ra sự thành thục chỉ có tuổi tác và kinh nghiệp với hợp tạo thành.

Trong cổ họng Lam Ngọc Anh giống như nghẹn một tảng đá, chỉ có thể ngơ ngác nhìn anh ta.

Có người không biết điều đi lên, “Cô gái, có thể mời cô nhảy một điệu không?” “Thật ngại quá!”

Lam Ngọc Anh vừa nghe anh ta phát âm bằng tiếng Anh tiêu chuẩn, sau đó cơ thể đã bị anh ta đưa ra sàn nhảy.

Đồng thời hai bàn tay đang rũ xuống bị kéo lên, một tay đặt ở trên vai anh ta, một tay đặt ở trên eo anh ta, mà tay anh ta cũng đặt ở trên bả vai và sau eo cô, ngay sau đó, bắt đầu di chuyển theo âm nhạc.

Lam Ngọc Anh có chút hoảng hốt, giống như quay về quá khứ.

Ở nhà cũ trong con ngõ nhỏ, dùng ăng ghi âm phát nhạc, anh ta cũng ôm mình xoay tròn như thế này, cô không hề có chút nhịp điệu nào cả, cứ hai bước là phải đạp lên trên ủng quân đội của anh ta, nhưng anh ta vẫn đầy kiên nhẫn như cũ, ôm cô xoay tròn, rồi tiếp tục xoay tròn……..

Ký ức và hiện thực chồng chéo lên nhau, tinh thần nặng nề của Lam

Ngọc Anh đều hiện rõ ở trên mặt anh ta. “Anh còn tưởng rằng mình nhìn lầm rồi, đêm đó ở quảng trường Thời Đại quả nhiên là em.”

Cổ họng Lam Ngọc Anh nghẹn lại.

Cũng nhớ tới ngày đó ở quảng trường Thời Đại, bóng dáng quen thuộc từng lướt qua nơi xa xa.

Thấy cô vẫn luôn im lặng không nói, anh ta cười, vỗ vỗ đầu cô giống như trước kia, “Cô nhóc nhẫn tâm, em định cứ mãi không nói chuyện với anh như vậy sao?”

Lam Ngọc Anh há miệng thở dốc, rốt cuộc cũng nói: “Anh Nguyễn Phong

Chỉ là ba chữ, cô đã sắp dùng hết sức lực toàn thân mình.

Lam Ngọc Anh cho rằng khi gặp lại anh sẽ chất vấn mình tại sao một năm trước không xuất hiện ở sân bay, hoặc là sẽ chất vấn mình vì sao vẫn luôn trốn tránh anh ta, nhưng khi anh ta mở miệng, lại là cười thật thật tươi nói một câu, “Tuyết Tuyết rất nhớ em.

Vậy còn anh?

Lam Ngọc Anh chỉ có thể buột miệng thốt ra ở trong lòng.

Nếu là trước đây thì không sao, bây giờ cô nào còn có mặt mũi nữa.

Vừa đúng lúc kết thúc một bài, các đôi nam nữ đang khiêu vũ ở bên cạnh đều buông bạn nhảy rồi tản ra, hai người cũng buông nhau ra, Lam Ngọc Anh nhìn thấy Hoàng Trường Minh đang đứng thắng ở kia.

Làm với tôi!

Nguyễn Phong ôm vai cô ra khỏi sàn nhảy, vừa phong độ lại đúng mực.

Ánh mắt Hoàng Trường Minh khóa chặt mỗi bước đi của Lam Ngọc Anh, ánh đèn thủy tinh chiếu lên từng đường nét trên mặt anh, sắc mặt anh khiến người ta không nhìn thấu được.

Trái tim cô không khỏi rơi xuống.

Anh bỗng nhớ tới cô từng tiếp xúc với người khác phải trước đó thì vô cùng không thoải mái.

Cô nằm chặt bàn tay mổ mồ hôi lạnh ra, Nguyễn Phong vừa buông cô ra đứng bên cạnh cũng đưa tay ra: “Tổng giám đốc Hoàng!” “Anh Phong.” Hoàng Trường Minh bắt tay lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK