Mục lục
Truyện Ôm tôi nhé cô gái nhỏ – Lam Ngọc Anh – Hoàng Trường Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 260

 

“Tôi rõ ràng nhìn thấy cô nhặt được rồi lấy đi!” Lam Dao Dao chỉ về hướng cô, sau đó tiếp tục nói, “Quản lý Vương, nếu như cô ta đã không thừa nhận, vậy đơn giản thôi, lục soát người cô ta là biết liên! Đó là vòng tay tôi mới mua không lâu, còn là phiên bản giới hạn!”

 

Lam Ngọc Anh nhíu mày, rất rõ ràng là Lam Dao Dao đang cố tình làm khó.

 

Rơi mất vòng tay chỉ là cái cớ mà thôi, chẳng qua là muốn sỉ nhục cô ở trước mặt mọi người, bây giờ đã có rất nhiều người dừng ăn cơm lại, mà nhìn cô giống như nhìn một con khỉ.

 

“Xin thưa cô, mong cô hãy phối hợp một chút.”

 

Quản lý Vương nhận được ám hiệu từ ánh mắt của Lâm Dao Dao, liền đi lên nói.

 

Lam Ngọc Anh nhấn mạnh mình không có, nhưng đối phương lại không nghe thấy, camera cũng không thèm kiểm tra, đã ngay lập tức cầm túi xách của cô đang để trên bàn cầm lên muốn kiểm tra.

 

Đây rõ ràng là một sự sỉ nhục, cô muốn giật lại, Lam Dao Dao bước lên ngắn cô lại, dụng cụ ăn trong tay rớt xuống, cô nghiến rằng, “Lâm Dao Dao, cô vừa phải thôi! “Nếu như tôi nói không thì sao?” Lam Dao Dao nhếch lông mày lên, cười ngạo mạn, “Làm sao nào, Lam Ngọc Anh, tôi là không muốn cô sống tốt thì sao! Cô đợi một lát tốt nhất là tự mình cút khỏi đây, bớt ở đây làm dơ mắt người nhìn! Lát nữa, tôi sẽ nói rõ một năm một mười cho anh Trường Minh biết “Cô muốn nói vì với tôi?”

 

Giọng nói trầm lặng của đàn ông, đột nhiên ngắt ngang lời cô ta.

 

Lam Dao Dao quá kinh ngạc, biểu tình trên mặt còn chưa kịp thay đổi, “Trường Minh, anh Trường Minh?”

 

Hoàng Trường Minh tay cầm điện thoại quay lại, kéo cái ghế đối diện nhưng không ngồi xuống, đôi mắt tối sầm lại như sắp có giông bão.

 

Quản lý Vương đang định kéo dây kéo túi xách mở ra liền bị dọa, run sợ đứng đó đầu còn dám tìm kiếm vòng tay gì nữa, lại nhìn về phía Lam Ngọc Anhanh ta thở cũng không thở mạnh, đâu có ngờ được là cô gái này thực sự là do Hoàng Trường Minh dẫn đến, lần này chết chắc rồi…..

 

“Tổng giám đốc Hoàng, thật là xin lỗi! Ông giám đốc vừa nãy, nghe tin liền vội vã chạy lại, không cần anh nói nhiều lời gì nữa, đã ngay lập tức nói, “Cấp dưới bị mù mắt chó mạo phạm đến khách của anh, tôi sẽ xử lý thật nghiêm khắc! Quản lý Vương, gan của cậu cũng lớn thật đó, lại dám chưa làm rõ mọi chuyện đã trắng trợn lục soát túi xách của khách, ngày mai không cần đến làm nữa! Không đúng, bây giờ cậu ngay lập tức cuống gói đồ đạc đi đi!”

 

Quản lý Vương bị xử lý như thế liền cảm thấy sợ hãi, trăm phương ngàn kế mới leo lên được vị trí quản lý, lại chỉ vì như vậy mà mất việc.

 

“Như vậy là xong sao?” Hoàng Trường Minh hừ lạnh một tiếng.

 

“Tổng giám đốc Hoàng, anh xem còn chỗ nào chưa hài lòng cử việc nói gi

 

Hoàng Trường Minh đôi mắt hơi nhưởng lên, liếc nhìn Lâm Dao Dao, “Sau này súc sinh và cô Dao Dao đây không được vào đây nữa.”

 

Đây rõ ràng là đem Lam Dao Dao và súc sinh để cùng đẳng cấp sao.

 

Lam Ngọc Anhbặm môi lại, mới không phát ra tiếng cười, vừa rồi chịu nhục nhã cứ như vậy mà tan biến.

 

“Vâng vâng vâng, chúng tôi sẽ đặt vào quy định quản lý của nhà hàng!” Giám đốc nhà hàng hùa theo khể đáp.

 

Lời vừa nói xong, đã có hai nhân viên phục vụ nam đến, phụ trách đến kèoLam Dao Dao rời khỏi.

 

Sắc mặt Lam Dao Dao vô cùng khó coi, trước đây ở trên du thuyền của Hoàng Thị bị dẫn ra ngoài thì cũng thôi đi, chí ít không bị ai chế cười, còn bây giờ đang ở nơi cao cấp như thế này, có rất nhiều người đang ăn cơm ở đây cũng có thể có cả người quen, ngẩng đầu không gặp cúi đầu cũng thấy, kéo cô ta ra ngoài thế này, sau cô ta còn mặt mũi nào mà sống nữa chứ.

 

 

 

Nhưng đối diện là một kẻ lạnh lùng Hoàng Trường Minh, lại không có cách nào

 

năn ni, lần trước ở trong câu lạc bộ giải trí hình ảnh bị bỏ thuốc còn sờ sở trước mắt.

 

“Đợi một lát”

 

Vừa đi được vài bước, Hoàng Trường Minh mở miệng nói.

 

Lam Dao Dao quay đầu lại, nét mặt vui  vẻ hưng phấn gọi anh “Anh Trường Minh”

 

Hoàng Trường Minh đã ngồi vào bàn ăn, đặt nhẹ điện thoại lên bàn ăn, ngón tay đặt lên màn hình có tiết tấu mà gõ nhẹ, cảm hướng về một nơi nào đồ trên mặt đất như ra hiệu điều gì đó, “Nhặt con dao ăn dưới đất lên rồi mới được đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK