Chương 2116
Nhìn gương mặt nhỏ nhắn, chẳng lớn hơn bàn tay mình bao nhiêu cùng đôi mắt long lanh như chứa cả mặt hồ sóng sánh, anh chẳng muốn quay về quân khu chút nào. Trần Văn Sáng muốn tiễn cô đến sân bay, nhìn thấy cô an toàn rời đi mới yên tâm Ý niệm này chạy qua chạy lại trong đầu anh đến hàng trăm lần nhưng sự huấn luyện ăn sâu vào máu xương không cho phép anh tùy tiện như vậy.
Trần Văn Sáng phải quay lại quân khu để đưa tin tức, hơn nữa còn có hội nghị về việc chống thiên tai đang chờ anh soạn thảo, lên kế hoạch tổ chức. Đấy chính là kỉ luật.
BI, “Bao giờ thì máy bay cất cánh?”
“Khoảng bảy giờ. Tầm bốn tiếng sẽ đến nơi!”
Lý Lan Hoa nhanh chóng trả lời.
Trần Văn Sáng nghiêm giọng dặn dò.
“Về đến nhà nhất định phải điện thoại cho anh biết, mặc kệ muộn đến mức nào đi chăng nữa. Nếu như anh không bắt máy, thì nhắn tin cho anh biết.” Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Hiện Lý Lan Hoa ngoan ngoãn gật đầu, trong lòng vẫn khó tránh khỏi thất vọng.
Thời gian sắp hết, hai người không thể không trở về. Trần Văn Sáng nâng tay ghìm lấy gáy cô, hôn đến khi thỏa mãn mới chịu tách ra.
Xe lần nữa di chuyển, Lý Lan Hoa vẫn ngồi ở chỗ cũ. Chỉ khác lần này cô ngoan ngoãn đặt hai tay trên đầu gối, đầu cúi thật thấp, tránh để người ngoài nhìn thấy đôi môi bị hôn đến mức sưng đỏ của mình. Thẩm Quân Sơn thấy Lý Lan Hoa như vậy còn tưởng cô rầu rĩ không vui, cùng Trần Văn Sáng cãi nhau. Cuối cùng Thẩm Quân Sơn không nhịn được, vân quyết định đón ý nói hùa.
“Thật là! Cậu nhỏ cũng quá đáng ghê, hai người bây giờ chia cách như vậy, không biết chừng nào mới gặp lại nhau! Vậy mà cậu nhỏ cũng không chịu đến sân bay đến tiên cậu nữa. Đúng là không nói lí lẽ mài”
“Cậu thì biết cái gì chứ! Sự nghiệp của người đàn ông vô cùng quan trọng, huống hồ anh ấy còn giữ chức vụ cao như vậy, là bộ đội đặc chủng đó, kỷ luật vô cùng nghiêm ngặt! Cậu cho răng ai cũng giống như cậu hả, suốt ngày ưu tiên chuyện yêu đương!”
Lý Lan Hoa vừa nghe xong liền †rừng mắt phản bác. Thẩm Quân Sơn hận không thể tự tát vào miệng chính mình. Cho cái tật nhiều chuyện, cho cái tật nhiều chuyện này! Cuối cùng lại còn bị bạn bè khinh thường ngược trở lại.
Chẳng mấy chốc, đã đến ngã ba để vào thành phố, xa van và xe quân dụng cùng nhau tách ra. Nhìn hàng xe với những người lính mặc đồng phục xanh cho đến tận khi khuất bóng, Lý Lan Hoa mới lưu luyến thu hồi tâm mắt.
Đến khoảnh khắc này, cô mới cảm nhận được rõ ràng sự biệt ly đầy khổ Sở. Phải rất lâu về sau, cả hai mới có thể gặp lại nhau. Lý Lan Hoa phiền muộn thở dài.
Sau khi máy bay hạ cánh, Lý Lan Hoa ở lại Hải Phòng một đêm, sau đó mới lên xe quay trở về nhà. Bố mẹ Lý ngóng trông con gái, làm vô số món ăn ngon để đợi con về. Hai người rất lâu không nhìn thấy cô, nhớ thương không sao kể xiết. Đặc biệt mà mẹ Lý, nắm tay cô huyên thuyên đủ điều.
Vợ chồng nhà họ Lý sống rất giản dị, trước đấy làm công nhân sản xuất, sau khi trở lại trong thị trấn thì kết hồn. Tuy rằng vì một số nguyên nhân không thể sinh con nhưng tình cảm vẫn tốt đẹp như thuở ban đầu. Sau khi nhận nuôi Lý Lan Hoa, càng yêu thương cô giống như con ruột vậy.
Lý Lan Hoa ngày còn bé từng trải qua chuyện bố mẹ ruột bị tai nạn qua đời nhưng điều hạnh phúc nhất chính là tuổi thơ củ cô trải qua vô cùng hạnh phúc. Cách ngày khai giảng còn chưa đến một tuần lễ, Lý Lan Hoa muốn dành thời gian ở cùng bố mẹ nuôi. Thấy cô chỉ gặm phân nửa quả táo rồi bỏ xuống, mẹ Lý ngạc nhiên hỏi.