Chương 2152
Lấy cơm, cô ấy cũng không có ngồi xuống ăn cùng với những bạn học khác, mà là đi về phương hướng ký túc xá, nhưng thực chất là đi về khu nhà trọ của nhân viên trong trường.
Từ khi Trân Văn Sáng trở thành tổng giáo quan huấn luyện quân sự của lớp cô ấy, ngoại trừ tối hôm qua ra ngoài hẹn hò thì hai người đều cùng một chỗ ăn cơm trưa và cơm tối.
Cũng xếp hàng ngồi dựa vào sau tường, thức ăn trong nhà ăn đơn giản cũng có mùi vị riêng.
Lý Lan Hoa luôn cảm thấy rất ngọt ngào.
Ôm hộp cơm, bước chân rất nhẹ nhàng, đâm đầu vào ba nữ sinh viên vừa từ bên trong ký túc xá đi tới, xem bộ dáng là kết thúc huấn luyện quân sự thì trở về ký túc xá nên lúc này mới chuẩn bị đi ăn cơm.
“Các người biết học sinh Kỷ Ngữ Lam vừa mới chuyển trường buổi chiều này không?”
“Biết chứ. Dáng dấp rất xinh đẹp, hình như trong khi huấn luyện còn bị cảm nắng nên ngất xỉu, tổng giáo quan Trân đưa cô ta vào phòng y tá rồi.”
Lý Lan Hoa cách đó không xa nghe được tiếng nói chuyện, khóe miệng không khỏi vểnh lên.
Cô ấy chợt nhớ lại kỷ niệm lớp mười hai.
Khi Kỷ Ngữ Lam tạm thời nghỉ học rồi trở về lại, cũng rất thường xuyên được người khác nhắc đến, được rất nhiều người chú ý, sau sự kiện xảy ra trong lần tụ hội thi xong đại học kia, địa vị nữ thần của cô ta rất khó giữ được, đêm đó những đồng học đi từ bên trong biệt thự ra đều khịt mũi coi thường nhân phẩm của cô ta.
Chỉ là khi đó vừa thi xong đại học, bây giờ đã lên đại học rồi, đã sang trang mới.
“Đúng rồi, chính là cô ta. Vừa rồi khi tôi đi ngang qua phòng y tá, các người đoán xem tôi đã nghe thấy cái gì, cô ta gọi tổng giáo quan Trần là anh rể.”
“Thì ra cô ta đã sớm nhận biết tổng giáo quan Trần. Nói như vậy thì Kỷ Ngữ Lam chính là con gái của mẹ vợ anh ta.”
“Chắc vậy, tôi còn nghe thấy, cô ta hẹn tổng giáo quan Trần đi ra ngoài ăn cơm chiều nữa cơ.”
“Chẳng thể trách. Tôi cũng nghe huấn luyện viên Trương nói rằng nhìn thấy tổng giáo quan Trần đi ra ngoài trường học…”
Ba người vừa đi xẹt qua người Lý Lan Hoa nên cô ấy nghe rất rõ ràng câu cuối cùng kia.
Lý Lan Hoa bỗng nhiên dừng lại bước chân.
Trong lòng vừa rồi còn vui sướng đột nhiên bị một gáo nước lạnh xối xuống.
Kỷ Ngữ Lam là em họ của Hứa Anh Nguyệt và Hứa Anh Luân, cô em vợ và anh rể hẹn đi ăn cơm cũng là chuyện rất bình thường.
Lý Lan Hoa tự nhủ lòng như vậy, nhưng chẳng biết tại sao trong lòng rất không thoải mái.
Lý Lan Hoa cúi đầu nhìn về phía hộp đồ ăn, rồi tiếp tục bước đi, nhưng vẻ mặt rõ ràng thêm mấy phần buồn bực.
Cô ấy lấy tốc độ như rùa bò đi tới ký †úc xá của nhân viên trường học, rồi đi vòng ra sau, quả nhiên không có thấy thân ảnh cao to như mọi ngày, gió bay phất phơ, chỉ có thanh âm ào ạt của lá cây.
Lý Lan Hoa cắm đầu đi tới bên tường rồi ngồi xuống.
Đợi một lát cũng không thấy anh ta xuất hiện, Lý Lan Hoa không thể làm gì khác đành mở ra hộp cơm, bộ dạng đáng thương lẻ loi ăn một mình.
‘Rất không vui.
Lý Lan Hoa giống như đang tức giận ai đó, cắn cà rốt vang dội “rốp rốp”.