Chương 323
Lam Ngọc Anh không còn sức lực, một lần nữa không thể phản kháng, mặc cho Hoàng Trường Minh ôm vào lòng. Thang máy dừng ở tầng giữa, sau đó anh tiếp tục đi thêm vài bước, mở cửa một phòng cao cấp.
“Bàn tay nhỏ lạnh ngắt thế này, vào trong tắm nước nóng đi Sau khi bước vào, người phụ nữ sở tay vào người cô rồi đấy cô vào trong phòng tắm.
Thật ra Lam Ngọc Anh không lạnh, cô chỉ hoảng sợ mà thôi.
Nhìn cánh cửa phòng tắm đóng kín, cô thở dốc một hơi, cuối cùng vẫn đi tới dưới vòi sen, mở công tắc. Nước nóng ào ào chảy xuống, có vẻ như cô cũng dần bình tĩnh hơn.
Sau khi tắm nước nóng xong, cả người cô cũng như sống lại.
Lam Ngọc Anh chậm rãi đi ra, thấy họ đều đang ngồi trong phòng khách. Người phụ nữ ngồi trên sofa, Hoàng Trường Minh một tay đút túi quân đứng bên cạnh.
“Có phải Phong Sinh nói với cô không?”
“Còn ai vào đây nữa?”
Hoàng Trường Minh nghe xong bèn làm động tác rút điện thoại.
Người kia cũng giơ tay tỏ ý ngăn cản.
“Thôi bỏ đi, cháu cũng đừng kiếm nó tính số nữa. Chính cô dùng lợi ích ép buộc nó mới chịu nói, nó cũng bị cô giày vò đủ rồi.”
Bất ngờ, người ấy hướng về phía cô: “Lén la lén lút làm gì đó? Nghe trộm chúng tôi nói chuyện hả?”
“Tôi không.” Lam Ngọc Anh ngượng ngập.
Người phụ nữ đứng lên đi tới, khoanh tay tỉ mỉ quan sát cô rồi tổng kết: “Ừm, xem ra chưa sợ đến ngốc luôn. Không cần tìm bác sĩ tới khám rồi.”
“…” Khóe miệng Lam Ngọc Anh giật giật.
Từ cuộc nói chuyện và hình thức giao tiếp của hai người thì có về họ khá thân thiết. Cô không nhịn được, len lén quan sát, vẫn không hiểu. Lẽ nào là vợ.
sắp cưới của Hoàng Trường Minh?
Nhưng lại không đúng, tướng mạo và tuổi tác đều không phù hợp, Có vẻ như đọc được suy nghĩ của cô, Hoàng Trường Minh đi tới: “Đây là cô của anh.”
“Cô sao?” Lam Ngọc Anh ngày ngẩn cả người.
Cô hơi tròn mắt, lộ rõ vẻ không dám tin, cứ thể nhìn qua nhìn lại hai con người.
Lúc trước người đàn ông bắt cô đến đây gọi “tổng giám đốc”, cô còn tưởng đối phương là người nào, không ngờ lại là cô của Hoàng Trường Minh.
Hoàng Thanh Thảo cố tình nhưởng cao đôi mày: “Sao hả, không giống à? “Không giống lắm…” Lam Ngọc Anh vô thức lắc đầu, rồi lại giải thích: “À, cháu không có ý gì khác, cháu chỉ thấy…
“Cháu thấy gì?” Hoàng Thanh Thảo tò mò.
Lam Ngọc Anh ấp ủng: “Cháu cứ nghĩ là chị gái.
Hoàng Thanh Thảo ngẩn người, ngay sau đó hàng lông mày thanh mảnh lại càng nhưởng cao hơn.
Nếu là lời người khác nói, bà cũng chỉ coi là những lời a dua nịnh hót, nhưng từ miệng Lam Ngọc Anh nói ra thì bà lại tin tưởng vô điều kiện. Vì dáng vẻ ngốc nghếch của cô lúc này khiến người ta chỉ muốn véo má cô một cái.
“Cháu tên Lam Ngọc gì ấy nhỉ?”
“Lam Ngọc Anh ạ”
Hoàng Thanh Thảo nghe xong gật gù: “Ừm, cải trắng”
Có lẽ bà gọi “cải trắng” vì thấy cô quả dễ thương, lại trắng nõn nà, nhìn muốn cần cho một cái.
“…” Lam Ngọc Anh ngẩn người.
“Nhìn gì mà nhìn.” Hoàng Thanh Thảo trừng mắt với cô, sau đó lại lập tức hớn hở: “Mới đứng trên tầng thượng có chưa đầy hai mươi phút mà đã sợ đến nỗi hai chân đứng không vững mặt tái nhợt như tờ giấy thế kia. Nhìn dáng vẻ của cháu, không phải cải trắng thì là gì?”
“Nhưng, cải trắng này, nể tình lời nịnh nọt vừa rồi của cháu, cô bằng nhiên có ấn tượng đặc biệt tốt với cháu đấy.”
“Cháu không nịnh hót.” Lam Ngọc Anh dở khóc dở cười giải thích.
Đồng thời cô cũng cảm thấy bứt rứt trong lòng. Cô là Ngọc Anh chứ không phải cải trắng…
“Đừng như đứng phạt thế, ngồi xuống rồi nói chuyện. Cô già rồi, đứng lâu đau lưng không chịu nổi.” Nói xong, Hoàng Thanh Thảo dứt khoát quay đầu đi vào phòng khách, ngồi phịch xuống ghế sofa, tiện tay túm lấy một chiếc gối tựa đặt ra sau lưng.
“Vậy thì cô đừng đi đôi giày cao gót mảnh như thế, cẩn thận trượt chân lại ngā.”
“Đi giày cao gót mới có khí chất. Cái đồ cuồng công việc như cháu hiểu cái quái gì chứ.”
“Cô về khi nào vậy, sao không thông báo cho cháu một tiếng? Bố cháu biết chưa?”